“Vẫn không chịu thành thật?”, Long Nhất hừ lạnh, phù văn lạc ấn trong thần hải của lão già áo đen lập tức sáng lên.
Ưm!
Lão già áo đen lập tức rên lên, vẻ mặt trắng bệch, trên mặt còn có vẻ kinh hãi, lúc này ông ta đã cảm nhận được rõ ràng hơi thở của cái chết, đúng như Long Nhất nói, chỉ cần hắn ta nhẩm niệm là ông ta có thể tan thành mây khói.
Lão già áo đen lập tức trở nên thành thật.
Đến bây giờ ông ta mới biết thế nào là hối hận, hối hận vì không nghe lời khuyên của lão già áo trắng, cố chấp dựa vào tu vi Thánh Nhân đi vào ra vẻ để rồi dẫn đến kết cục như hiện tại.
“Tốt lắm!”
Thấy lão già áo đen thành thật, Long Nhất và Diệp Thành nhìn nhau cười, dùng bí thuật khống chế Thánh Nhân áo đen, ông ta muốn sống thì phải phục tùng mệnh lệnh của Long Nhất, đây là một trợ thủ miễn phí, hơn nữa còn là cấp bậc Thánh Nhân.
Đây là coi trọng Thánh Nhân còn sống mà Diệp Thành nói, so với Âm Minh Tử Tướng, Thánh Nhân sống mới mạnh hơn.
Tư Đồ Nam nhìn ông ta rồi nhìn ra ngoài núi: “Bên ngoài vẫn còn một người nữa”.
“Gọi ông ta vào ngồi đi”, Diệp Thành cười khẽ.
“Đương nhiên phải gọi ông ta vào rồi”, Long Nhất nói xong thì nhìn lão già áo đen: “Truyền âm cho đồng bọn của ông, bảo ông ta vào đây”.
“Đừng có mơ”, lão già áo đen hét lên.
“Xem ra ông vẫn chưa thành thật!”, Long Nhất cười nghịch ngợm, lại động đến phù văn cổ trong thần hải của lão già áo đen.
Hự!
Lão già áo đen lại rên lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Có gọi không?”, Long Nhất hứng thú nhìn lão già áo đen: “Tiền bối thật biệt thử thách lòng kiên nhẫn của ta, ta chỉ cần nhẩm niệm thôi là ông sẽ chết ngay đấy”.
“Gọi, ta gọi”, lão già áo đen sợ hãi, ông ta có lý do tin rằng Long Nhất sẽ thật sự giết mình, để giữ tính mạng mình, ông ta quyết định hại đồng đội một lần.
“Thế mới đúng chứ!”, Long Nhất mỉm cười, mở một khe hở kết giới.
Thấy vậy lão già áo đen truyền âm ra ngoài: “Đã đoạt được tiên sơn này, vào đây nói chuyện đi”.
“Ngươi ra trước đi”, lão già áo trắng nhẹ giọng nói, xem ra trí thông minh của ông ta cao hơn lão già áo đen, cùng là Thánh Nhân nhưng chỉ tính cảnh giác này thôi lão già áo đen đã không thể so sánh được, nơi này quá quái dị, ông ta cũng sợ có bẫy nên mới bảo lão già áo đen đi ra.
Nhưng điều này không làm khó được phía Diệp Thành và Long Nhất.
“Bảo ông ra thì ông ra đi”, Long Nhất giải trừ phong cấm cho lão già áo đen, cười tủm tỉm bảo: “Đừng hòng giở trò với ta, nếu không hậu quả thế nào ông biết rồi đấy”.