Diệp Thành nghe vậy thì chỉ bất giác nhìn Liễu Dật mỉm cười.
Cả hai người hiểu hơn ai hết hiện giờ bọn họ không phải là phế nhân, nếu không phải có Khi Thiên Phù Chú che chắn thì khí tức của bọn họ sẽ mạnh hơn những người khác rất nhiều.
Đương nhiên, cả hai người sẽ không đem những việc này mà nói với mấy người phía Tư Đồ Nam.
Vẫn là câu nói đó, mọi thứ đều phải xuất phát từ sự an toàn của mình, thận trọng một chút vẫn hơn, nếu không, một khí các thế lực lớn như Chính Dương Tông nhòm ngó thì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách trừ khử cả hai người.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, mấy người phía Diệp Thành bước lên vân đài xếp thành một hàng ngay ngắn.
“Tốt lắm”, nhìn chín đệ tử chân truyền, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà.
“Chưởng môn sư bác, mau lấy phần thưởng ra đi ạ, con buồn đi tiểu quá”, Tư Đồ Nam lẻo mép: “Con biết người chuẩn bị cho chúng con bảo bối mà”.
“Đương nhiên rồi”, Dương Đỉnh Thiên bật cười: “Các con dành vinh quang về cho Hằng Nhạc, người làm chưởng giáo như ta đương nhiên sẽ không tiếc gì rồi”.
Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào, chín túi đựng đồ bay ra lần lượt hiện lên trước mặt chín đệ tử.
Đương nhiên, Dương Đỉnh Thiên cũng rất công bằng, phần thưởng trong chín túi đựng đồ sẽ khác nhau. Ví dụ như Liễu Dật và Diệp Thành thì đương nhiên sẽ nhận được nhiều hơn còn mấy người phía Nhiếp Phong hay Nam Cung Nguyệt phần thưởng sẽ ít hơn một chút.
“Có tiền thật là tốt”, Diệp Thành xoa xoa tay nhận lấy túi đựng đồ, hắn nheo mắt ngó vào trong, tiền trong này quả là không ít.
“Được rồi, ngồi vào vị trí đi”, Dương Đỉnh Thiên phất tay.
“Uống rượu thôi”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, Tư Đồ Nam đã kéo mấy người phía Diệp Thành cùng đi.
Chưởng giáo đã có lời rồi, đệ tử và trưởng lão đương nhiên sẽ không nhàn rỗi.
Diệp Thành, Hùng Nhị, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam xúm lại với nhau, Tề Dương, Tề Hạo, Tả Khâu Minh, Khổng Tào cùng một nhóm, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc và Bàng Đại Xuyên quây quần một nhóm, Triệu Chí Kính, Cát Hồng về cùng một nhóm.
Bữa tiệc rượu diễn ra trong bầu không khí hết sức náo nhiệt.
“Tiểu tử, tên khốn khiếp, ngươi có biết ta ngày ngày đều tới Ngọc Nữ Phong tế rượu ngươi không hả?”, trước bàn tiệc, giọng Hùng Nhị vang vọng nhất, vả lại hắn còn cất giọng rất cao.
“Thôi đừng nhắc lại nữa, cạn đi”, Diệp Thành có vẻ rất vui mừng, hắn không dùng chén, cứ thế cầm bình rượu trút vào miệng.
“Chúng ta lại là bằng hữu tốt của nhau. Ha ha ha….”
“Sau này bọn ta bảo vệ ngươi, ai dám bắt nạt ngươi, ta giết kẻ đó”.
Tất cả mọi người cười nói rôm rả, những tiếng tấm tắc trầm trồ đương nhiên không thiếu.
Hôm đó, khi bọn họ nghe tin Diệp Thành chết, rất nhiều người đều trầm tư, có những người còn rơi nước mắt.
Thế nhưng khi biết tin Diệp Thành còn sống, bọn họ lại như vỡ oà.
Mặc dù Diệp Thành sống lại nhưng lại không thể tu luyện, từ nay không còn duyên với việc tu tiên nữa.
……..
“Cái gì? Còn chưa chết? Sao hắn ta còn chưa chết?”, phía này, bên trong đại điện của Chính Dương Tông vang lên giọng nói phẫn nộ của Thành Côn.
“Tin tình báo báo về như vậy ạ”, bên dưới, một chưởng lão lắp bắp: “Hiện giờ Hằng Nhạc Tông đang tổ chức yến tiệc, nội gián của Chính Dương Tông quả thực đã trông thấy Diệp Thành ở đó”.
“Khốn khiếp”, Thành Côn tức tối tung chưởng khiến một cái bàn ở bên vỡ tan.