Trong tinh không, Diệp Thành như một đạo thần mang với tốc độ cực nhanh.
Cho tới nửa canh giờ sau hắn mới đáp xuống từ tinh không.
Đáng tiếc là Diệp Thành lại lần nữa bay vào tinh không.
Tiếp đó lại là một chặng đường rất dài, hắn bay vào mười mấy cổ tinh có sinh linh nhưng không thấy một người chuyển kiếp nào chứ đừng nói là cảnh tượng đông đúc như Hoá Phàm Tinh.
Ngày đêm dần trôi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Cho tới tối ngày thứ tư, Diệp Thành mới dừng chân trong tinh không.
Phía xa có một vì sao lấp lánh ánh bạc, kích thước chừng Chu Tước Tinh, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể ngửi thấy khí tức rất nồng, không phải Chu Tước Tinh có thể so sánh.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn bay vào trong đó như một đạo tiên mang đáp trên hư thiên.
Hi vọng có!
Diệp Thành lẩm bẩm, tay trong ống tay áo bắt đầu tính toán.
Tính mãi, tính mãi, đôi mắt mang đầy hi vọng của hắn chợt sáng lên, quả thực, trên cổ tinh ngày có người chuyển kiếp.
Ba người!
Diệp Thành mỉm cười, hắn thu lại thần thông rồi bay về một hướng.
Sau ba tới năm phút, hắn mới dừng chân trên đỉnh núi và bay về phía thiên không ở xa.
Rầm! Rầm!
Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì thiên địa liên tục vang lên những âm thanh dữ dội, nghe âm thanh thì có vẻ như có người đang đại chiến.
Ừm, quả thực có người đang đại chiến, đó là một thanh niên mặc y phục xanh và một thanh niên mặc y phục tím, bọn họ đấu tới mức đỏ gay mặt, liên tục tung đại chiêu.
Cả hai người chuyển kiếp giao đấu, một người chuyển kiếp đứng xem, thật thú vị!
Diệp Thành tặc lưỡi nhìn về một hướng khác.
Ngoài tên thanh niên áo tím và áo trắng đang đại chiến ra thì còn có một nữ tử mặc áo xanh đứng đó, toàn thân với thần hà rực rỡ bao quanh, trông cô giống như tiên tử hạ phàm, khí chất hơn người.
Diệp Thành thoáng nhìn và thẫn thờ.
Sau một hồi định thần hắn mới dụi mắt nhìn nữ tử áo xanh đó, nhìn mãi nhìn mãi khoé miệng giật giật, một cảm giác buồn nôn trỗi lên.
Giây phút sau đó hắn cúi người cứ thế nôn thốc nôn tháo.
Rầm! Rầm!
Trận đại chiến giữa tên thanh niên áo tím và áo xanh không vì Diệp Thành nôn ói mà dừng lại, ngược lại càng lúc càng khốc liệt hơn.
Cô ấy là của ta!
Tên thanh niên áo tím tức tối, cơn tức giận không vừa, hắn rít lên, giọng nói như từng lượt sóng dội.
Ai thắng ta theo người đó!