Diệp Thành khẽ hô một tiếng trong lòng rồi bình tĩnh lại.
Bốn tiểu đỉnh ngừng rung, bức tranh đan xen cũng dần biến mất.
Diệp Thành cất bốn tiểu đỉnh đi, chúng quá kỳ lạ, với thực lực của hắn cũng suýt mất khống chế, vũ khí này chắc chắn có lai lịch rất lớn, cũng chắc chắn có cất giấu bí mật không ai biết.
“Ưm!”
Nhiếp Phong vẫn đang ôm đầu đau đớn rên rỉ.
Tia tiên quang dần dung hợp, ký ức kiếp trước không ngừng hiện về, một đoạn ký ức phủ đầy bụi dần xuất hiện.
Diệp Thành trở về bộ dạng ban đầu, hắn muốn khi Nhiếp Phong tỉnh lại, vừa nhìn thấy đã có thể nhận ra hắn là Diệp Thành.
Không biết đến lúc nào Nhiếp Phong mới ngừng run rẩy, hai mắt đẫm lệ ngẩn người nhìn Diệp Thành, khuôn mặt đó cho dù là quá khứ hay hiện tại thì vẫn rõ ràng như thế.
“Nhiếp Phong sư huynh, hoan nghênh trở lại!”
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười là nước mắt thăng trầm.
“Một trăm năm rồi!”
Nhiếp Phong đột nhiên tiến lên ôm lấy Diệp Thành, đường đường là nam nhi cao bảy thước mà lại nước mắt dàn dụa.
Kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ, vào giây phút cuối cùng trước khi tỉnh mộng hắn nhìn thấy bóng lưng tiêu điều của Diệp Thành sát phạt về Bắc Chấn Thương Nguyên đòi lại nợ máu cho Đại Sở, ký ức dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Sau khi tỉnh mộng thì đã luân hồi từ kiếp trước đến kiếp này, năm tháng dài đằng đẵng, trăm năm uổng phí, có thể nhìn thấy người cùng quê hương ở kiếp trước ngay khi vừa tỉnh lại, tâm trạng của Nhiếp Phong lúc này có thể tưởng tượng được, cảnh tượng ấy thật khiến người ta muốn khóc.
Diệp Thành lại tế ra vài tầng kết giới nữa để bảo vệ động phủ này, sau đó cho Đoàn Ngự và những người chuyển kiếp còn lại ra.
“Mọi người…”
Nhìn thấy Đoàn Ngự và rất nhiều người cùng quê hương, nước mắt trên mặt Nhiếp Phong vừa được lau khô giờ đây hai mắt lại chứa đầy lệ nóng.
Diệp Thành khẽ cười, giơ tay búng một tia tiên quang nữa vào đầu mày của Nhiếp Phong.
Tiên quang này mang theo rất nhiều ký ức, có của Đại Sở, cũng có những chuyện xảy ra sau khi hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, chẳng hạn như hắn đã tìm được bao nhiêu người chuyển kiếp, chẳng hạn như hắn đã tìm được những ai.
Đương nhiên có một số chuyện hắn sẽ không nói cho Nhiếp Phong, ví dụ như một trăm năm cô đơn trong hố đen không gian.
Khung cảnh người đồng hương ôm nhau khóc thút thít rất cảm động.