“Các vị sư huynh, tu luyện cho tốt đi! Đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tìm ta trả thù”, Diệp Thành lắc đầu rồi đi lướt qua đám người, hắn không rảnh nói chuyện vớ vẩn với mấy kẻ này.
Trước khi đi, hắn còn nhìn về hướng Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong và Giới Luật Đường ở phía xa: “Ba vị sư bá trông coi đệ tử nhà mình cho tốt, đều là người cùng tông, nếu còn làm vậy con sẽ không khách sáo đâu”.
Nói xong Diệp Thành sải bước đi qua, để lại cho mọi người bóng lưng thẳng tắp, đĩnh đạc.
A!
Sau lưng hắn là những tiếng gào thét ầm ĩ, bọn họ lại thất bại.
A!
Trên đỉnh núi, Cát Hồng, Triệu Chí Kính và Thanh Dương Chân Nhân tức giận muốn giết người, bọn họ đã mưu tính hết nhưng vẫn không giữ được Diệp Thành.
Phía này, Diệp Thành đã tới rìa bậc thang đá.
Hửm?
Hắn không bước xuống bậc thang ngay mà khẽ nhíu mày, mắt hơi nheo lại: “Từ nội môn đi theo tới ngoại môn, khí tức lờ mờ này không phải là chưởng môn sư bá phái tới bảo vệ mình đấy chứ? Hay là kẻ nào có ý đồ gây rối?”
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành vẫn bước xuống bậc đá.
Còn chưa vào đến Tiểu Linh Viên, hắn đã nghe thấy tiếng “vút vút”, không cần nói cũng biết là âm thanh Hổ Oa luyện côn.
“Ông ơi, cháu về rồi”, Diệp Thành nhẹ nhàng đẩy cửa Tiểu Linh Viên ra.
“Đại ca ca, huynh về rồi”, thấy Diệp Thành về, Hổ Oa đầu đầy mồ hôi vội vàng cất Ô Thiết Côn đi.
“Ngưng Khí tầng sáu, không tệ”, Diệp Thành mỉm cười vỗ vai Hổ Oa, thầm nói thời gian này cậu nhóc vẫn rất chăm chỉ tu luyện, hơn nữa nền tảng của cậu rất vững.
“Về rồi đấy à”, Trương Phong Niên bước ra khỏi phòng, ông vẫn điềm đạm, hiền hậu như trước, trông ông như một lão hoà nhã, dễ gần.
Quác! Quác!
Lúc này ngay cả linh thú Tiểu Ưng cũng tung cánh bay tới.
Chẳng mấy chốc trong Tiểu Linh Viên đã được bày ra một cái nồi lớn, mùi thịt thú hầm thơm phức, Diệp Thành còn không quên thêm vào rất nhiều linh dược để bồi bổ thân thể.
Nhìn Diệp Thành bận rộn trước chiếc nồi lớn, Trương Phong Niên rất hài lòng.
Hổ Oa có thể không biết nhưng sao ông có thể không biết! Ông đã nghe nói chuyện ở cuộc thi tam tông, có thể đánh bại được truyền thuyết bất bại, chàng thanh niên trước mắt phải nói là có thiên phú nghịch thiên.
“Ông à, ông tới nội môn với cháu đi!”, Diệp Thành vừa gắp thịt cho Trương Phong Niên vừa cười bảo.
“Ông già rồi, ở đây cũng rất tốt”, Trương Phong Niên nở nụ cười hiền hậu: “Chu sư huynh của Linh Khí Các, Bàng sư huynh của Vạn Bảo Các và Từ sư huynh của Linh Đan Các chăm sóc ông rất chu đáo, còn có những sư huynh, sư muội của cháu nữa, mọi người cũng thường xuyên tới thăm ông”.
“Đúng, đúng, mọi người đối xử với ông cháu đệ tốt lắm”, Hổ Oa cười thật thà, để lộ hai hàm răng trắng tinh.
“Ông nghe cháu đi, cháu không thể ở bên cạnh mọi người suốt, ở đó mới an toàn”, Diệp Thành gắp một miếng thịt hầm từ trong nồi ra, mỉm cười khuyên nhủ, trong lời nói lại đầy ý tứ sâu xa.
Bởi vì một giây trước, hắn lại cảm nhận được khí tức mờ nhạt kia, hơn nữa hắn còn cảm nhận được sát khí rõ ràng trong luồng khí tức ấy.
Điều này khiến hắn cực kỳ chắc chắn kẻ mạnh trong bóng tối đó không phải do phía Dương Đỉnh Thiên phái đến bảo vệ mình, mà khả năng cao là nội gián thế lực khác gài vào Hằng Nhạc Tông. Thấy nhân tố không xác định như thế, sao hắn có thể để Trương Phong Niên và Hổ Oa tiếp tục ở lại Tiểu Linh Viên được? Dù sao nếu xảy ra chuyện thì mấy người phía Từ Phúc cũng không kịp tới.
Trương Phong Niên cũng không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý trong lời Diệp Thành.
“Lát nữa ông sẽ thu dọn đồ đạc”, Trương Phong Niên gật đầu, chủ yếu là vì ông không muốn khiến Diệp Thành phải phân tâm vì sự an toàn của họ.
Ăn cơm xong, Trương Phong Niên và Hổ Oa đi thu dọn đồ đạc.
Còn Diệp Thành ung dung đi dạo trong Tiểu Linh Viên, thi thoảng sẽ liếc nhìn nơi kín đáo, vì luồng khí tức mờ nhạt kia từ đó mà ra, tuy rằng che giấu rất tốt nhưng vẫn bị hắn phát hiện.
Sau khi đi dạo một lúc, Diệp Thành nhảy tới trước bức tường đá, lấy lại nửa viên Thiên Tịch Đan mà hắn cất đi trước đó.