Diệp Thành lại lần nữa cau mày, khí tức thoát ra khỏi Âm Minh Tinh gây nên áp lực lớn cho hắn, cho dù có tiên nhãn thì cũng không thể phá được tầng tầng âm khí, hắn chỉ biết bên trong đó có sự tồn tại đáng sợ, cực kỳ mạnh mẽ.
Đạo thân của Kiếm Thần vẫn tỏ ra bình tĩnh, ông ta không có tiên nhãn nhưng lại có thể nhìn thấu qua tầng lớp khói sương mờ mịt.
Trong lúc này, bên trong hư không tăm tối vang lên tiếng thét gào, kết hợp với lớp sương mờ kia càng khiến khung cảnh trở nên âm u.
Giây phút sau đó có từng luồng mây và sương u ám cuộn trào, cuốn theo sức mạnh tịch diệt, choán lấp thiên địa, mỗi một luồng sức mạnh đều lạnh thấu xương và nặng như núi non, trấn áp cả tinh không khiến tinh không rung chuyển.
Diệp Thành đột nhiên biến sắc, áp lực của biển âm sương kia quá mạnh, trong chốc lát còn có thể khiến hắn hoá thành tàn tro.
Bên trong cơ thể đạo thân Kiếm Thần có tiên quang bay ra, hoá thành cả biển tiên quang, trong đó còn có đạo tắc đan xen.
Biển âm minh bị biển tiên quang chặn lại, cả hai người cùng thôn tính lẫn nhau, và không ngừng bị đối phương tiêu diệt cho tới khi biến mất khỏi thiên địa này, sự đối kháng về đạo không phân cao thấp.
“Tướng Vực, đừng tỏ thái độ như vậy”, đạo thân Kiếm Thần lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh.
“Trải qua bao nhiêu thăng trầm, thần thoại quả nhiên vẫn là thần thoại”, trong không gian âm u vang lên giọng nói lạnh lùng cô tịch, không mang theo chút tình cảm nào như thể truyền từ thời đại cổ xưa khiến tinh không rung chuyển.
“Ngàn năm không gặp, dùng con thuyền này đẩy ta ra bên ngoài sao?”
“Muốn gặp ta thì để bản thể tới”.
“Không biết cảnh tượng này đã đủ chưa?”, đạo thân Kiếm Thần phất tay huyễn hoá ra một màn nước, bên trong màn nước hiện lên cảnh tượng đẫm máu Thiên Ma xâm lược Đại Sở.
“Thiên Ma”, chỉ nghe thấy trong không gian tăm tối vang lên tiếng nói khe khẽ.
“Không ngờ là giết cả Đại Đế”, hồi lâu, bên trong không gian mới vang lên giọng nói, Diệp Thành chợt cảm thấy có một đôi mắt cô tịch lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đó đến từ Âm Minh Tinh.
“Thần Tướng cái thế, ngươi nợ hắn một mạng”, đạo thân Kiếm Thần lãnh đạm nói.
“Hắn có tư cách gặp ta”, lớp sương u ám dần lui đi để lộ ra con đường rộng lớn.
Đạo thân Kiếm Thần nhấc chân dẫn theo Diệp Thành đi vào Âm Minh Tinh.
Bên trong Âm Minh Tinh màn sương âm u bao phủ, đó chính là vùng đất âm minh au ám, cây cỏ không sinh trưởng, giống như vùng đất chết, không ngửi thấy bất cứ mùi sinh khí nào, có chăng cũng chỉ là sự tử tịch đến lạnh băng.