“Đừng đụng tới bất cứ thứ gì ở đây nữa”, Diệp Thành trầm giọng, Đạo Chích có thể nhìn ra được sự bất phàm của những bảo bối kia thì hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra, nhưng hắn biết rõ bất cứ vật nào bên trong ngôi mộ này đều không được phép đụng vào vì cổ mộ này quá cổ xưa, lại chôn cất một tu sĩ mạnh, dù qua bao nhiêu năm tháng nhưng vẫn sinh ra luồng sức mạnh dị thường khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Ta biết rồi”, Đạo Chích đáp lờ.
“Bao nhiêu bảo bối như vậy mà phải chôn đi thì ngươi nên biết người trong ngôi mộ này là sự tồn tại thế nào”, Diệp Thành quay người đi ra ngoài, “ngoan ngoãn cho ta, đừng chuốc thêm hoạ vào thân”.
“Được rồi được rồi”, Đạo Chích gật đầu đi theo nhưng khi đi qua một thạch đài hắn lại tiện tay thó luôn một cái gương bằng đồng nhét vào trong người và đương nhiên Diệp Thành không phát hiện ra.
Cả hai người một trước một sau đi ra khỏi cổ mộ.
Diệp Thành đứng ở trước cửa mộ thi triển thần thông hồi phục cửa mộ về nguyên trạng, hắn thiêu đốt thần đăng ở trước cửa mộ sau đó còn không quên tạo thêm nhiều phong ấn cho nơi này, tránh âm khí thoát ra ngoài.
Đạo Chích lắc đầu, nhìn mà tỏ ra khó hiểu, thầm nhủ Diệp Thành làm quá, lãng phí bao nhiêu bảo vật.
Đi thôi!
Diệp Thành quay người kéo theo Đạo Chích và bay về một hướng.
Có điều Diệp Thành không nhận ra sau khi bọn họ rời đi ở nơi rất sâu bên trong cổ mộ có tiếng xích sắt va chạm vào nhau, đó là âm thanh từ những đoạn xích sắt trên quan tài đá, chỉ vì quan tài bằng đá đang rung nên có vẻ như có thứ gì đó muốn xông ra ngoài.
Ra khỏi lòng đất, Diệp Thành không ngồi lại trị thương nữa mà đưa Đạo Chích bay thẳng ra khỏi cổ tinh chết chóc.
Bước vào tinh không rộng lớn, hắn nhìn về phía hư vô mờ ảo, thầm nghĩ không biết phía Kiếm Thần đã tìm được Đại Sở chưa, hai trăm năm quá dài, không biết cố hương Đại Sở liệu có còn được bình an.
Gác lại mọi suy nghĩ, hắn lấy tinh không đồ Kiếm Thần tặng ra, cẩn thận xác định phương hướng.
Lại nhìn tới Đạo Chích, hắn ta theo sát phía sau hắn không rời như một cái đuôi, thi thoảng lại lấy chiếc gương đồng lấy được từ trong cổ mộ ra, so với chiếc đèn cổ bằng đồng thau lúc trước thì chiếc gương đồng này có giá trị hơn nhiều.
Không biết đi được bao lâu bỗng thấy Đạo Chích dừng lại, hắn ta vô thức quay đầu nhìn tinh không phía sau.
Chẳng hiểu sao hắn ta luôn cảm thấy đằng sau có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, hơn nữa còn đi theo hắn ta suốt chặng đường khiến hắn ta cảm thấy sau lưng có gió thổi vù vù khiến người ta rùng mình.