Lần này, trên má Thượng Quan Ngọc Nhi càng nhiều nước mắt hơn, cô thầm nói cuộc đời thật ngang trái, không bị luyện thành đan dược mà lại bị một tay ăn chơi cướp đi sự trong trắng, hơn nữa đến cơ hội tự nổ cô cũng chẳng có.
Diệp Thành cười khan, lau nước mắt cho cô, tế ra tiên quang đánh thức ký ức.
Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang tuyệt vọng chợt thấy tiên quang bay vào đầu mày, muốn lên tiếng nhưng thần hải đột nhiên rung lên, cơn đau dữ dội khiến cho tầm nhìn của cô mờ đi ngay lập tức.
“Ưm!”
Tiếng kêu rên vang lên cực kỳ rõ ràng trong hố đen không gian tĩnh mịch, cô đau đớn mất đi ý thức.
Diệp Thành giải trừ phong cấm cho cô, tuy không đành lòng nhưng cũng không giúp, đây là giai đoạn người chuyển kiếp phải trải qua để mở ra ký ức, cũng may thời gian này không dài lắm, không phải chịu đau đớn quá lâu.
Cơ thể mỏng manh của Thượng Quan Ngọc Nhi run lên kịch liệt, tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, đau đến đến mức ký ức cũng trở nên hỗn loạn.
Sau khi tiên quang không ngừng tiến vào, một đoạn ký ức bị phủ bụi dần được mở ra: Năm đó cô và hắn gặp nhau trong lư luyện đan, bị nhìn thấy hết cơ thể; Năm đó hắn bị ghim chết trên Vọng Thiên Nhai, cô đau đớn thấu tận tim gan; Năm đó cô chết trong lòng hắn, đến chết vẫn gọi tên hắn…
Cô đã nhớ lại, nhớ lại quá khứ, nhớ mình tên là Thượng Quan Ngọc Nhi, cũng nhớ người mình yêu tên là Diệp Thành.
Đột nhiên cô ngước mắt, khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, cô ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, hắn vẫn như trong trí nhớ của cô, cô đơn mà tang thương.
“Chào mừng trở lại!”
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.
“Diệp Thành!”
Cô khóc, nhào vào vòng tay của hắn, dùng hết sức mình ôm hắn thật chặt, gò má xinh đẹp áp vào lồng ngực ấm áp của hắn, tham lam lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
Chỉ có như vậy cô mới có thể chắc chắn người trước mắt là Diệp Thành thật, không phải trong mộng hư ảo.
Nước mắt thấm ướt áo hắn, cũng thấm đẫm tình yêu của cô.
Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm uổng phí, thật sự giống như một giấc mơ.