Có lẽ là quá kích động nên Hoa Tư nói năng cũng hơi lộn xộn, chỉ vì những điều bà muốn biết quá nhiều.
Bà là người chuyển kiếp, cũng là một người vợ, một người mẹ, gia đình đang êm đẹp vì Thiên Ma xâm lược mà phải chia xa, luân hồi như một giấc mơ, khi tỉnh lại người bà quan tâm nhất vẫn là họ.
“Thi Tuyết và Thi Vũ đang ở Đại Sở, họ sống rất tốt, cũng đều đã có con”, Diệp Thành nói xong thì đưa cho Hoa Tư một chiếc khăn tay màu trắng: “Thi Nguyệt cũng chuyển kiếp tới Chư Thiên Vạn Vực, bây giờ đang ở nhà họ Cơ của Tuyên Nguyệt Cổ Tinh, còn ông ấy…”
Nói đến đây Diệp Thành khựng lại một lúc, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng của Hạo Thiên Huyền Chấn: “Còn ông ấy… Trượng phu của người không ở Đại Sở, hiện nay vãn bối vẫn đang đi tìm”.
“Cảm ơn con”, Hoa Tư che miệng khóc, lời nói nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra làm nhoè đi đôi mắt, cũng thấm ướt đôi má thê lương của bà.
Diệp Thành nhìn mà đau lòng, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở sẽ có bao nhiêu người như bà.
Thấy Hoa Tư như vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng không khỏi rơi lệ, giống như Hoa Tư, kiếp trước cô cũng có nhiều vai trò, sau khi chuyển kiếp cũng vẫn chỉ nghĩ và nhớ đến người thân của mình.
Không biết đến khi nào Hoa Tư mới lau nước mắt rồi nói: “Ta muốn đến nhà họ Cơ ở Tuyên Nguyệt Tinh tìm Thi Nguyệt”.
“Tiền bối, ta hiểu tâm trạng của người”, Diệp Thành ngăn cản: “Nhưng cách không biết bao nhiêu tinh vực, đường xá xa xôi, dù là Thánh Nhân cũng không dám đi xa như vậy huống hồ là người, vãn bối biết rất rõ sự nguy hiểm trên đường đi, tiền bối đừng hành động theo cảm tính”.
“Ta nhớ họ”, cuối cùng Hoa Tư không đi nữa, nhưng nước mắt không thể ngừng lại.
“Không lâu nữa đâu, một năm nào đó ta sẽ đưa mọi người cùng trở về quê hương”, Diệp Thành khẽ cười: “Hy vọng thời gian này tiền bối hãy bình tĩnh lại, thời gian với ta mà nói thật sự trôi đi quá nhanh”.
“Ta hiểu rồi”, Hoa Tư cười trong nước mắt, nhìn Diệp Thành, vẻ mặt thê lương có thêm sự hiền từ của bậc trưởng bối: “Cảm ơn con Trần Dạ, nếu phụ thân con biết sẽ rất vui mừng”.
“Ta… Ta không phải con ông ấy”, Diệp Thành cười khan.
“Luân hồi chuyển kiếp rồi, đã hai trăm năm trôi qua mà con vẫn chưa thể tha thứ cho phụ thân con sao?”, Hoa Tư mờ mịt nhìn Diệp Thành, tình yêu của bà đã thua nương thân của hắn.
“Ta thật sự không phải con của ông ấy”, Diệp Thành sờ chóp mũi: “Ta uống tinh nguyên đại địa chi tử, hoà cùng huyết mạch của chúng sinh nên gương Càn Khôn Nhân Quả kiểm tra huyết thống mới sáng lên”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!