“Tiến giới Chuẩn Thánh là có thể chạm tới lạc ấn về đạo của hai vị Đại Đế, không biết khi ngươi tiến giới lên Thánh Nhân thì sẽ kéo theo mấy người?”, Long Ngũ xuýt xoa, “xem ra sẽ rất kinh thiên động địa”.
“Tiến giới tới Thánh Nhân thì chẳng phải do chính bản thân ta niết bàn sao? Sao lại còn có cả thiên kiếp thần phạt nữa?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Long Ngũ, “ngươi đừng lừa ta, ta từng thấy thiên nhân ngũ suy rồi”.
“Thông thường các tu sĩ tiến giới tới Thánh Nhân đương nhiên sẽ không kéo tới thiên kiếp thần phạt, ai bảo ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể?”, Long Ngũ nhướng vai, “huyết mạch sánh ngang với Đế thì số kiếp nào cũng không thể giống với người thường được, về điểm này thì ngươi rõ hơn ai hết, Thánh Nhân kiếp của ngươi ngoại trừ thiên nhân ngũ suy ra thì còn có thiên kiếp thần phạt, không phải có lẽ mà là nhất định có, thiên kiếp thần phạt này vô cùng bá đạo”.
“Ta có thể cho rằng đây chính là phần thưởng thêm không?”, Diệp Thành chép miệng, nghe mà xót xa.
“Cho nên không có sự chuẩn bị tốt thì đừng khinh xuất hành động”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, “Hai lạc ấn đế đạo đều suýt chút nữa tiêu diệt ngươi chứ đừng nói là ba hay bốn, hay thậm chí nhiều hơn”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán, nhớ lại Thánh Nhân kiếp, trong lòng chợt run rẩy.
“Nói chuyện khác”, Long Ngũ đổi chủ đề, “một tháng trước có một vùng tinh không nứt lìa, nghe nói có kẻ mạnh cái thế bị trảm gây nên động tĩnh lớn, việc đó có liên quan đến ngươi không?”
“Đương nhiên có rồi”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, chậm rãi nói: “Ta gặp sự tồn tại đáng sợ trong hố đen không gian, đó chính là một bông hoa sen màu đen, bị độn giáp thiên tự trấn áp, là Thiên Ma Chuẩn Đế”.
“Thiên Ma? Cấp bậc Chuẩn Đế?”, Long Ngũ biến sắc, không ngờ rằng kẻ mạnh cái thế bị trảm lại là Chuẩn Đế, vả lại còn là Thiên Ma, việc này đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”.
“Với sự suy đoán của ta thì Thiên Ma Chuẩn Đế đó khi bị phong ấn ở trạng thái yếu ớt, đã chìm vào giấc ngủ sâu trong hố đen không gian không biết bao nhiêu năm tháng mới hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong”, Diệp Thành tiếp tục nói, “đã hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong thì chỉ có thể phá phong ấn, điều dị thường đó là ông ta có thể tự do đi ra vào hố đen”.
“Ta rất tò mò khi đối diện với Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế đó ngưoi làm thế nào để trốn thoát”, Long Ngũ nhìn thẳng Diệp Thành, “với sự hiểu biết của ta thì tiên luân thiên chiếu sẽ không có tác dụng với Thiên Ma”.
“Là Lục Đạo cứu ta, trảm đi Thiên Ma đó”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra sự thật đêm hôm đó.
“Ông ta vẫn còn ở tinh vực này chứ?”, Long Ngũ tỏ ra kinh ngạc với thông tin về Lục Đạo.
“Không”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “có lẽ vì ngửi thấy mùi khí tức của Thiên Ma nên ông ta đã vượt qua không biết bao nhiêu tinh vực tới đây, không phải vì cứu ta mà là vì muốn trảm Thiên Ma Chuẩn Đế kia”.
“Có thể trảm cả Chuẩn Đế thì khả năng chiến đấu của ông ta mạnh đến thế nào chứ?”