Tinh không phía trước rợp bóng người, cũng phải có hơn hai nghìn người, đó chính là những gương mặt mà Diệp Thành quen thuộc, đi đầu là Long Ngũ, Tiêu Phong, Phục Linh, Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi.
Diệp Thành ho hắng, hắn bước tới, còn chưa nói lời nào đã thấy một bóng người lao vào ôm chầm lấy hắn, đó chính là Thượng Quan Ngọc Nhi, cô dàn dụa nước mắt: “Còn không từ biệt mà đã đi rồi sao?”
“Tình cảnh này thật khiến người ta muốn khóc”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu, “cũng có phải ta không quay lại đâu chứ”.
“Ngươi chẳng tình cảm gì cả”, Thượng Quan Ngọc Nhi buông Diệp Thành ra, cô nói với giọng bực bội, vừa lau đi nước mắt trên má vừa trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Quay về rồi cưới ta”.
“E rằng khi ta quay lại cô đã già rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bước đi như cơn gió lướt qua vẫy tay chào phía Long Ngũ, Tiêu Phong sau đó bay vào tinh không xa xôi: “Ai nên cưới vợ thì cưới vợ, ai nên lấy chồng thì lấy chồng, rồi năm nào đó gặp lại hi vọng con cháu của mọi người đã đuề huề cả rồi”.
“Cũng hi vọng ngươi tìm được Sở Hoàng và Sở Linh”, phía Long Ngũ vẫy tay, cuối cùng cũng chỉ một mình hắn lên đường, lần từ biệt này không biết đến bao giờ mới gặp lại, có lẽ khi gặp lại đã là cả trăm năm sau.
Dưới sự quan sát của mọi người, bóng hình Diệp Thành cũng dần mờ đi, cho tới khi hoá thành tinh quang.
Diệp Thành càng lúc càng tăng nhanh tốc độ giống như một đạo thần mang rẽ qua tinh không.
Hắn là một vị khách qua đường, mỗi một vì sao trong Chư Thiên Vạn Vực này đối với hắn mà nói đều chỉ là trạm dừng chân, mệt rồi thì nghỉ ngơi, nghỉ xong thì lại đi.
Ngày và đêm dần trôi.
Chớp mắt đã năm ngày trôi qua, hắn đã ra khỏi tinh vực và bước chân lên một vùng tinh vực mới.
Hắn dừng chân nhìn tứ phương rồi lại nhìn về phía sau và thấy có bóng bốn chân lắc lư đi tới, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là con lừa Kì Vương sao?
Con lừa này cũng thật lạ, cứ theo hắn ra khỏi tinh vực, hắn đi tới đâu thì theo tới đó, vả lại suốt chặng đường còn hí lên không thôi.
“Ngươi nhìn cái gì?”, Kì Vương sải bước chân đỏng đảnh của mình bước đi có nhịp điệu, cái đuôi lắc lắc, như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành vậy.
“Chẳng có gì”, Diệp Thành ngó lơ, lấy ra cây gậy răng sói rồi hả hơi lên đó, bộ dạng phớt lờ, thế rồi hắn dùng vạt áo lau đi lau lại cây gậy, lau đến mức bóng loáng.
“Đừng ồn ào, lại muốn đánh ta à?”, con lừa kia tự dưng nổi giận, đến cả cái đuôi cũng cụp xuống.
“Đi theo ta cả chặng đường, ngươi muốn gì?”, Diệp Thành toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng khiến con lừa kia nhìn mà rợn người.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!