Khong sai, lão nhân hái lá kia chính là Chu Dịch, năm xưa từng là một lão già ở cổ trấn Thanh Tiên.
Chu Dịch chết trong trận chiến với Thiên Ma, một người không có tu vi như ông ta cho dù có bí thuật tính toán nghịch thiên thì cũng không thể địch lại được với thiên ma, có điều chu thiên diễn hoá của ông ta lại trở thành sự trợ lớn giúp với Diệp Thành.
Khi Diệp Thành còn đang hoang mang thì Chu Dịch đã chậm rãi đi tới, đôi mắt hiền từ ôn hoà nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, trong đôi mắt còn hiện lên ánh nhìn mơ màng: “Tiểu hữu, ngươi và ta từng gặp nhau sao?”
“Từng gặp nhau”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Chu Dịch.
Cũng giống như những người chuyển kiếp khác, Chu Dịch cũng không ngoại lệ, tiên quang bay vào trán khiến nét mặt ông ta rõ vẻ đau đớn.
Diệp Thành không nói gì, hắn lặng lẽ quan sát Chu Dịch, hắn dùng tới Chu Thiên Diễn Hoá nhưng vẫn không tính ra được Chu Dịch trước mặt.
Cho tới lúc này hắn mới hiểu ra vì sao mình lại không tính ra được thân phận của Chu Dịch, nhất định là do kiếp trước ông tu luyện chu thiên diễn hoá, kiếp trước là một thiên sĩ vô tu, thân phận đặc thù, nhìn thấu quá nhiều thiên cơ khiến sau khi luân hồi chuyển kiếp thì sức mạnh đó vẫn còn tồn tại.
Có điều, Chu Dịch hiện giờ không phải là một thiên sĩ vô tu nữa, ông ta có tu vi, và mới chỉ ở cảnh giới Hoàng.
Diệp Thành nghĩ nhất định là do luân hồi nên mới xoá đi được thân phận đặc thù là thiên sĩ vô tu của Chu Dịch.
Cơn gió nhẹ thổi tới, cơ thể già nua của Chu Dịch bất giác run rẩy, ông ta thẫn thờ nhìn Diệp Thành, vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Thành mỉm cười: “Đã hai trăm năm trôi qua rồi, Chu Dịch tiền bối, người luân hồi chuyển kiếp rồi”.
“Xem ra vận may của ta cũng không tồi”, sau một hồi, Chu Dịch mới bất giác lắc đầu mỉm cười.
“Tiền bối có vẻ không mấy bất ngờ?”, Diệp Thành hỏi.
“Nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, nhìn thấy nhiều rồi thì cũng không còn thấy lạ lẫm nữa” Chu Dịch cười ôn hoà, “điều khiến ta cảm khái đó là dù cách cả hai trăm năm mà vẫn có thể gặp lại ngươi”.
“Luân hồi chuyển kiếp tới kiếp này đã trải qua hai trăm năm, tiền bối vẫn như năm xưa”.
“Ngươi cũng vậy, vẫn phong trần như thế”, Chu Dịch nắm lấy cổ tay Diệp Thành và kéo hắn đi sâu vào trong: “Ngươi và ta khó lắm mới gặp lại nhau, nếm thử trà của ta đi”.
Ở nơi sâu trong rừng trúc, có một căn nhà trúc, phía trước căn nhà có một cái ghế bằng trúc, cả hai người ngồi đối diện với nhau.
Người chuyển kiếp gặp lại nhau, cảnh tượng hết đỗi yên bình, giống như sơn cốc tĩnh lặng kia, không hề vướng chút dấu vết của hồng trần, một người đã nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, trải qua bể dâu thì tâm cảnh cũng hoá phàm, cho dù có là sự việc chấn động thế nào thì cũng khó có thể khiến cho tâm cảnh của bọn họ dậy sóng.
Mùi hương của trà bay khắp rừng trúc, mặc dù mùi thơm nồng nhưng nước trà lại hết sức thanh đạm.