“Nhất định phải chuẩn bị một chiếc giường chắc chắn, sau này thế nào cũng dùng đến”, Diệp Thành cười hì hì, trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện xuân sắc, nghĩ mãi nghĩ mãi, bụng dưới bất giác nóng lên.
Phụt! Ruỳnh! Ầm!
Cách đó không xa, Hổ Oa đã không gượng nổi nữa, cả người bê bết máu, không đứng dậy nổi, Trương Phong Niên nhìn thấy mà đau lòng.
Diệp Thành vội ra lệnh cho Tử Huyên ngừng tấn công, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đặt Hổ Oa đang bị thương vào Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong hồ nước để hồi phục vết thương, bây giờ hắn cũng đã phát hiện quyết định của Sở Huyên đúng đắn nhường nào, tiết kiệm được rất nhiều thời gian chạy đi chạy về.
Tịch Nhan ở nơi xa ôm tài liệu chạy tới, nhìn Hổ Oa toàn thân đẫm máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái mét vì sợ hãi.
“Sợ rồi à?”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn cô bé.
“Không… Không ạ”, mặc dù nói vậy nhưng Tịch Nhan vẫn chưa phát hiện người mình đã run lẩy bẩy.
“Tịch Nhan à! Thế giới của tu sĩ tàn khốc hơn thế giới người phàm nhiều, những gì con thấy chỉ là phần nổi của tảng băng thôi”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn Tịch Nhan, không hề có ý đùa cợt: “Khi con thật sự đi trên con đường này, con sẽ phải dần thích ứng với những cảnh tượng đẫm máu, đây là môn học bắt buộc đối với mỗi tu sĩ”.
“Con… Con hiểu”, Tịch Nhan mím môi.
“Ở thế giới người phàm, con là công chúa tôn quý nhưng ở thế giới tu sĩ, không có Vương hầu hay Tướng quân. Thân phận cao quý của con không có đặc quyền gì ở đây cả”, Diệp Thành nói tiếp: “Đây là thế giới kẻ mạnh là vua, người nào thực lực yếu sẽ bị bắt nạt, con cũng đừng than phiền, vì đây là quy luật không thể thay đổi của thế giới tu sĩ”.
“Sư phụ, việc tu hành của chúng ta đã bắt đầu rồi đúng không ạ?”, Tịch Nhan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Diệp Thành.
“Đúng”, Diệp Thành gật đầu: “Tu đạo, tu ở đây không chỉ là tu vi mà còn là tu đạo tâm, tu luyện đến khi có được tâm không sợ hãi, đạo tâm chênh vênh làm sao đối mặt với con đường chông gai phía trước?”
“Tịch Nhan xin ghi nhớ”, Tịch Nhan khẽ gật đầu.
“Tiếp tục đọc quyển tông đi, ngày mai chính thức tu luyện, mấy năm tới ta sẽ cho con dần quên đi đau đớn là gì”.
“Tịch Nhan không sợ”, Tịch Nhan hít sâu một hơi, trong đôi mắt to tròn hiện lên vẻ kiên định. Cô bé là công chúa nước Triệu, khao khát được tu tiên, vì thế mặc kệ sự phản đối của Phụ hoàng Mẫu hậu lén chạy khỏi Hoàng cung, trải qua bao mưa gió, màn trời chiếu đất, ăn không đủ no, dãi nắng dầm mưa, run rẩy trong đêm tối, nhưng vẫn một mình đến được Hằng Nhạc cách vạn dặm xa xôi.
Đó là một hành trình gian khổ, nhưng cô biết sự gian khổ ấy chỉ là khởi đầu nho nhỏ so với hành trình dài của người tu sĩ.Đêm đến, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Diệp Thành ngồi xếp bằng trong sân chầm chậm mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng Tịch Nhan.
Cô bé đang ôm gối ngủ rất say, thỉnh thoảng còn nói mê gọi Phụ hoàng Mẫu hậu, khoé mắt còn có giọt lệ chưa khô, cơ thể nhỏ nhắn yếu đuổi co rúm trông rất đáng thương.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!