Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nói rồi Diệp Thành giơ tay phất ra một tia tiên mang, giải trừ một phong ấn trong thần hải của Thánh Nhân áo đen.  

 

Thánh Nhân áo đen cũng tín nghĩa, ngưng tụ một vài bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa thành thần thức rồi truyền cho hắn.  

 

Diệp Thành mở thần hải, tiếp nhận hoàn toàn, nhưng khi thấy ý cảnh bí pháp chỉ có một chút thì không khỏi bĩu môi nhìn lão già áo đen: “Chỉ có một chút thôi à? Chẳng đủ cho ta nhét kẽ răng nữa”.  

 

“Nếu truyền tinh tuý cho ngươi thì ta có còn mạng không?”, Thánh Nhân áo đen cười nhạt: “Ngươi là người thông minh nhưng cũng đừng coi lão phu là kẻ ngốc, tiêu diệt Ân Trọng đi rồi ta sẽ dâng bí pháp lên bằng cả hai tay cho ngươi”.  

 

“Thấy ông đa mưu túc trí như vậy, ông hãy ngủ tiếp đi!”, Diệp Thành vung một chưởng đánh ngất Thánh Nhân áo đen, sau đó phong ấn ông ta trong thần phù.  

 

Sau khi giải quyết xong Thánh Nhân áo đen, Diệp Thành ngồi khoanh chân xếp bằng trên vân đoàn, khép hờ đôi mắt như vị tăng già ngồi thiền, tâm thần đi vào trong làn ý cảnh đó, tĩnh tâm lĩnh ngộ bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa.  

 

Phải nói rằng bí thuật này đúng là đoạt thiên tạo hoá, dù có Tiên Nhãn, Diệp Thành cũng vẫn thấy khó hiểu, không tìm ra được đầu mối, càng không nói ý cảnh này chỉ có một chút.  

 

Sáng sớm, trời còn chưa sáng mà Tiểu Linh Oa và Man Sơn đã đá cửa phòng lục tung mọi ngóc ngách, một người cầm gậy lang nha, một người cầm đại bổng chuỳ trông như ăn cướp, vả lại sắc mặt cả hai đều khó coi, đen như than cốc.  

 

“Còn có thể ngông nghênh hơn nữa không?”, Diệp Thành bị đánh thức, trên trán cũng có một loạt vạch đen.  

 

“Con lừa đâu? Con lừa kia đâu?”, Tiểu Linh Oa và Man Sơn bắt đầu mắng chửi, tựa như ăn phải thuốc súng, nước bọt văng khắp không trung, cả căn phòng ầm ầm rung chuyển.  

 

“Có chuyện gì đấy?”, Diệp Thành nhướng mày, thảng thốt nhìn Tiểu Linh Oa và Man Sơn.  

 

“Chết tiệt, sáng nay tỉnh dậy phát hiện bảo bối của chúng ta đều đã mất sạch, một sợi lông cũng không còn!”, hai người mặt đỏ tía tai, tức giận gào thét ầm ĩ: “Con lừa đó cướp xong chạy mất rồi”.  

“Vậy sao?”, Diệp Thành sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra túi đựng đồ của mình, phát hiện vẫn dắt trên hông mới yên tâm, nếu bị cướp hết thì đúng là đau lòng.  

 

“Sao nó không trộm của ngươi?”, Tiểu Linh Oa và Man Sơn lại gần, đặc biệt chú ý đến túi đựng đồ của Diệp Thành.  

 

“Chắc đây là vấn đề nhân phẩm trong truyền thuyết”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý, nói xong còn liếc ra ngoài cửa, phía Liễu Dật và Mặc Uyên vẫn đang bình thản uống trà, không thấy kêu mất đồ.  

 

“Đừng nói những lời vô nghĩa này nữa”, hai tên chửi bới ầm ĩ, giọng nói oang oang: “Tính đi, mau tính đi, xem con lừa đó chạy đi đâu rồi, dám lấy trộm bảo bối của chúng ta, đúng là tạo phản rồi”.  

 

“Vấn đề này không tính ra được”, Diệp Thành nhún vai: “Có trời mới biết nó đã chạy đi đâu”.  

 

Hai tên mất bình tĩnh, cầm pháp khí xông ra ngoài, trên đường đi vẫn luôn miệng chửi bới.  

Nhấn Mở Bình Luận