Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 “Vĩnh biệt”, bà nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đẹp lại, khoé mắt tuôn xuống giọt lệ như pha lê, vẻ mặt mệt mỏi mang theo sự thăng trầm của năm tháng, đến lúc này trong lòng bà vẫn chỉ nghĩ đến bóng lưng cô đơn ấy.  

 

Nhưng khi bàn tay to ấy hạ xuống, một đạo quyền ảnh màu vàng kim từ nơi xa đã phóng tới, xuyên qua không gian hư vô mang theo uy lực vô song, cường đại tới mức khiến người ta kinh hãi.  

 

Trong phút chốc, bàn tay to của Chuẩn Thánh Vương áo tím bị nghiền nát, bản thân ông ta cũng bị lùi lại phía sau một bước.  

 

“Kẻ nào!”  

 

Ba Chuẩn Thánh Vương đều quay lại nhìn về hướng hư thiên ấy, sát khí lạnh băng lập tức tràn ra.  

 

“Đoán xem là ai?”  

 

Giọng nói hư ảo vang lên, một bóng người màu vàng vụt tới, hạ xuống bên cạnh Nhược Thiên Chu Tước.  

 

Người này không cần phải nói, chính là Diệp Thành, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng hắn đã xuất hiện, nếu không đúng là vô nghĩa, đó là Hoàng phi của Huyền Thần, nếu bà ấy chết, Huyền Thần không phát điên mới lạ.  

 

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, nhìn thấy Diệp Thành, ba Chuẩn Thánh Vương chợt nheo mắt, tuy không nhìn rõ mặt hắn nhưng dường như từ khí huyết của Diệp Thành, bọn chúng đã nhận ra huyết mạch của hắn, đây chẳng phải Hoang Cổ Thánh Thể mà Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Phiếu Miểu Cung đang truy sát đấy sao?  

 

“Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra”, ba người thoáng chốc bật cười, truy nã bao lâu không tìm được, không ngờ lại gặp hắn ở đây, đúng là món quà trời cao ban tặng, Hoang Cổ Thánh Thể toàn thân đều là bảo bối, nếu bắt được thì đúng là phát tài.  

 

“Thánh thể thuộc về ta”.  

 

“Thánh huyết thuộc về lão phu”.  

 

“Ta muốn nguyên thần của hắn”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, ba người đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm, ba cặp mắt già nua bừng lên ánh lửa, trong ánh sáng ấy mang theo vẻ khát máu và tham lam.  

Diệp Thành không để ý đến vẻ mặt khó coi của ba người, mà nhìn Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười.  

 

Lại nhìn đến Nhược Thiên Chu Tước, bà đang sững sờ đứng đó, ngơ ngác nhìn Diệp Thành, không dám tin đây là sự thật, đến giọt sương trong đôi mắt xinh đẹp của bà lúc này cũng như đóng băng.  

 

Diệp Thành, đó là Diệp Thành, dù đã trải qua một trăm năm thì khuôn mặt hắn vẫn rõ ràng trong trí nhớ, khí huyết của hắn dồi dào hơn bất cứ huyết mạch nào, là Hoang Cổ Thánh Thể thực thụ.  

 

“Một trăm năm rồi, tiền bối vẫn khoẻ chứ?”, Diệp Thành mỉm cười, đặt tay lên vai Nhược Thiên Chu Tước truyền tinh nguyên sang, thay bà chữa lành vết thương và sát khí trong cơ thể.  

 

“Đúng thế! Một trăm năm rồi”, Nhược Thiên Chu Tước đang bàng hoàng bỗng bừng tỉnh, trong nụ cười mang theo sự thăng trầm, từ khi từ biệt đến nay đã một trăm năm, thời gian như lưỡi dao tàn nhẫn khiến người ta cảm khái.  

Nhấn Mở Bình Luận