Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù Diệp Thành đã phát hiện trước nhưng vẫn trúng chiêu, bị xích khoá hồn quỷ dị ấy luồn vào thần hải, sau đó tiến tới nguyên thần chân thân của hắn.
Diệp Thành khẽ gầm lên, kêu gọi Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đang bảo vệ trong đan hải chống lại xích sắt khoá hồn ấy.
Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, chúng phối hợp cùng Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh bại xích hoá hồn, ba pháp khí cùng ngăn lại, bảo vệ thần hải của Diệp Thành vô cùng kiên cố.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím cũng đã tới nơi, vì khả năng chạy trốn của Diệp Thành quá cao, hai người vừa tới đã lập tức ra tay, tế ra pháp khí cường đại.
Diệp Thành quỳ xuống, bị chèn ép lảo đảo một hồi, ba Thánh Vương binh nghiền ép khiến Thánh thể nứt ra, máu tươi văng tung toé, mỗi giọt đều cực kỳ chói mắt, suýt thì bị trấn áp trên hư thiên.
Nhưng ba pháp khí ấy không thể trấn áp hắn được ngay, vẫn cho hắn có cơ hội thở dốc, Thánh thể cường đại lại ngưng tụ, huyết mạch và đạo tắc cùng rung lên, hất văng ba Thánh Vương binh ấy.
Ba Chuẩn Thánh Vương đều bị đẩy lùi, vẻ mặt lần đầu tiên thay đổi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của bọn chúng, đúng là mạnh đến khó tin như trong lời đồn, sức chiến đấu có thể sánh vai với Chuẩn Thánh Vương.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người đều lạnh đi, chủ yếu là sự lợi hại của Diệp Thành khiến bọn chúng khiếp sợ.
Người như Diệp Thành, nếu cho hắn đủ thời gian thì một năm nào đó chắc chắn sẽ là bá chủ vạn cổ một thời đại, nếu để hắn trưởng thành sẽ là tai hoạ đối với Chí Tôn Thành, vậy nên phải bóp chết ngay từ trong nôi.
“Có gan thì đấu đơn đi”, Diệp Thành bị bao vây ở giữa, hắn lấy Bá Long Đao ra, mắng chửi nước bọt văng khắp trời: “Ba Chuẩn Thánh Vương đánh một Chuẩn Thánh như ta, các ông có cần thể diện nữa không hả?”
“’Chiến thắng mới là Vương đạo”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười nhạt, đột nhiên ra tay, một chưởng đẩy ra một vùng huyết hải cuốn theo sát khí ngập trời, nghiền ép khiến hư thiên nổ vang, ầm ầm ập về phía Diệp Thành.
“Vương đạo cái đầu ông ấy!”, Diệp Thành chửi rủa, một bước giẫm nát hư thiên, một đao Bát Hoang chém bay huyết hải, hắn trở tay một chưởng lật ngược càn khôn, đánh cho Chuẩn Thánh Vương áo trắng phụt máu.
“Cùng lên đi”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím tấn công từ hai phía, một người tế ra Âm Dương Ấn, một người điều khiển Thái Cực Bàn muốn một đòn trấn áp hắn.
Diệp Thành không nói gì, vung đao tiến lên, một đao Bát Hoang dung hợp hàng trăm loại thần thông bí thuật, phá tan Âm Dương Ấn, nhưng hắn còn chưa kịp quay lại thì đã bị Thái Cực Bàn trấn áp liên tục nôn ra máu.
Cùng lúc đó, Chuẩn Thánh Vương áo trắng lại đến gây rối, thân pháp quỷ dị, thoáng chốc đi được cả trăm trượng, ông ta ngự động khoá xích hồn muốn giam giữ nguyên thần của Diệp Thành, nhưng đã bị Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đẩy lui.
Khi trận đại chiến nổ ra, Diệp Thành bị chặn ở một phương trong hư thiên, một mình hắn chiến đấu với ba Chuẩn Thánh Vương.
Hư thiên đang sụp đổ, đại địa nứt lìa, hư không hỗn loạn từng tấc một, pháp tắc và thần thông đan xen, tạo ra dị tượng vô cùng khủng khiếp, mặc dù tuyệt đẹp nhưng lại tịch diệt.