“Nếu để con đánh thì chỉ một quyền thôi nó đã nổ tung rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Nhưng con mượn để huấn luyện Hổ Oa và Tịch Nhan thôi, ngày mai con phải đi Đan Thành rồi, mấy ngày không ở đây con sẽ cho hai bên thực chiến”.
“Chúng mới bao tuổi mà ngươi đã cho luyện thử với hình nộm rồi?”, Sở Huyên lườm Diệp Thành.
“Là do người nói, người đánh giỏi trước tiên phải học bị đánh”.
“Ngươi nhớ cũng rõ đấy!”
“Sư phụ đừng nói nữa, tất cả những điều này đều do học người cả”, Diệp Thành xua tay: “Khi ấy người dạy con thế nào, bây giờ con sẽ dạy chúng như thế. Xét thấy chúng là người còn con là súc sinh, con sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi giảm cường độ tập luyện cho phù hợp”.
“Sao ta lại nghe thấy vẻ hờn giận trong câu này nhỉ?”, Sở Huyên cười tươi nhìn Diệp Thành.
“Người cứ nói thừa”.
“Nhưng sự thật đã chứng minh, quá trình huấn luyện của ta vẫn rất thành công”, Sở Huyên xoè tay nhún vai: “Điểm này ngươi không phủ nhận phải không?”
“Đương nhiên con không phủ nhận, vậy nên con mới học theo người để huấn luyện đồ đệ mình”, Diệp Thành cũng xoè tay: “Thấy được sự thành công của người, chắc chắn con cũng sẽ huấn luyện Tịch Nhan trở thành yêu nghiệt”.
“Tuỳ ngươi, đừng làm quá là được”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Tịch Nhan cách đó không xa: “Bao giờ ngươi xuất phát đi Đan Thành?”
“Rạng sáng ngày mai ạ”.Sau một ngày luyện tập, khi màn đêm buông xuống, Tịch Nhan và Hổ Oa đều mệt rã rời.
Có điều cả hai vẫn tỏ ra hết sức nỗ lực, đặc biệt là Tịch Nhan với khát vọng với tu luyện và thêm cả khả năng lĩnh hội kinh người của cô bé, mãi tới khi ăn cơm, Tịch Nhan vẫn còn say mê trong chiêu thức.
Đêm tối, cả hai lần lượt ngâm mình trong Ngọc Linh Trì ba canh giờ rồi mới đi ngủ.
Diệp Thành lại bắt đầu bận rộn, trước tiên là đi một vòng quanh phòng ngủ của hai người tôi luyện cơ thể cả hai rồi mới ngồi khoanh chân điều tiết hơi thở.
Mãi tới gần sáng, Diệp Thành mới đứng dậy khỏi chiếc đệm hương bồ sau đó khoác lên mình chiếc đạo bào màu đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi mới khẽ khàng đi xuống khỏi Ngọc Nữ Phong và lén ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
Mãi tới khi đi tới nơi cách Hằng Nhạc Tông mười mấy dặm, Diệp Thành mới dừng lại trong một ngọn núi hoang. Từ Phúc đã đợi hắn trong rừng hoang từ trước.
Đây là địa điểm mà hắn và Từ Phúc đã hẹn nhau trước, vì để tránh để kẻ khác biết hắn và Từ Phúc tới Đan Thành nên chỉ có thể lén lút như vậy. Mọi thứ cũng là vì để che đậy bí mật hắn có thể tu luyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!