“Đi thôi”, Diệp Thành sải bước vào hư thiên.
“Phía này”, Yêu Vương nói một câu khiến Diệp Thành ngỡ ngàng sau đó lại vội chuyển hướng.
Huyết Vương và Quỷ Vương cũng không nhàn rỗi, bọn họ lập tức tiến lên, cả bốn người giống như thần mang rẽ qua bầu trời.
Điều đáng nói là ánh mắt của ba người nhìn Diệp Thành còn thêm ý tứ, Diệp Thành có thể tìm thấy Huyền Hoang Đại Lục từ Đại Sở xa xôi chứng tỏ trong trận chiến đấu với Thiên Ma hai trăm năm trước, Đại Sở đã chiến thắng.
Có điều, bọn họ có lẽ không biết sau khi bọn họ qua đời còn xảy ra rất nhiều chuyện như việc Đại Đế Thiên Ma oanh tạc Đại Sở, giống như Nam Sở Thành bí phá, giống như tu sĩ Đại Sở vì bảo vệ Diệp Thành mà liều chết hi sinh oanh liệt, hay như Diệp Thành đã trảm cả Đại Đế.
Nếu như để bọn họ biết chuyện sau này thì không biết liệu có kinh ngạc hay không, đó là hành động nghịch thiên.
Diệp Thành không hề chú ý tới ánh mắt của ba người, tâm tư của hắn đang đặt ở Hồng Trần.
Hắn khó có thể tin nổi, và cũng không dám tin người đến từ tương lại lại có thể luân hồi ở Đại Sở.
Rõ ràng chuyện này vi phạm quy tắc một cách nghiêm trọng, thời không vỗn dĩ hỗn loạn, hiện giờ lại bị luân hồi làm đảo loạn, niên luân của lịch sử lại lần nữa bị đảo lộn, việc của tương lai cũng vì thế mà hoá ẩn số.
“Đến cả Hồng Trần cũng có thể luân hồi, vậy thì Thần Huyền Phong và Diệp Tinh Thần nhất định có thể luân hồi”, Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng không khỏi kích động, chí ít thì bọn họ có thể nói với Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc thế gian này vẫn có Hồng Trần, còn có cả Tô Tâm Nguyệt, thánh nữ Tinh Nguyệt, mối tình duyên với Thần Huyền Phong và Diệp Thổ Thần ở kiếp trước có thể viết tiếp ở kiếp này.
Nghĩ tới đây, khí huyết của hắn lại sục sôi, tốc độ tăng lên nhanh chóng.
Trong chốc lát, phía Yêu Vương đã bị Diệp Thành bỏ xa.
Thấy vậy, tốc độ của Diệp Thành lại chậm hơn một chút, hắn hiểu ý nên đợi bọn họ một lát sau đó thì thu họ về Hỗn Độn Thần Đỉnh, tránh vì chạy quá nhanh khiến bọn họ lại mất tích.
Lúc này, phía Yêu Vương lại tỏ ra ngỡ ngàng hơn, tất cả vô cùng ái ngại, vị Vương cái thế kiếp trước bị hậu bối này trấn áp, kiếp này cũng bị trấn áp, vả lại còn trở thành nỗi phiền toái của Diệp Thành.
Dưới ánh trăng, Diệp Thành giống như một đạo thần mang vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không gian.
Không biết từ bao giờ, một toà cổ thành mới ập vào mắt bọn họ, chính là cổ thành mà trước đó bọn họ rời đi, một triệu dặm, cuối cùng bọn họ cũng bay trở lại rồi.
Khoảng cách được kéo gần, Diệp Thành nheo mắt nhìn, phần trán cau lại nhìn ra xa.
Chỉ thấy bên ngoài cổ thành, bóng người di chuyển qua lại, có thể coi là cả biển người, đứng choán lấp cả tứ phía trong chư thiên, trong đó không thiếu người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vả lại trận thế cũng không vừa, người nào người nấy sát khí ngút trời.
Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng phía đó, ở chính giữa dòng người chính là một cao đài, trên cao đài có một trụ đồng sừng sững, trên trụ đồng đang trói chặt một người.