“Đương nhiên có sự khác biệt rồi”, Từ Phúc giải thích: “Luyện đan sư tự đăng ký cần bỏ chi phí đăng ký nhưng nếu có lão bối luyện đan sư giới thiệu thì có thể bớt được khoản chi phí đăng ký, có điều vì để che giấu thân phận của ngươi nên ta không thể giới thiệu ngươi được, do vậy mà ngươi phải tự đăng ký tham gia”.
“Vậy chi phí đăng ký có đắt không ạ?”, Diệp Thành cười hỏi.
“Cũng kha khá, có điều đối với ngươi mà nói thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Từ Phúc nói rồi không quên liếc nhìn cái túi đựng đồ của Diệp Thành.
“Dù có nhỏ thế nào cũng là tiền mà”.
“Ngươi có tiền, ta biết”, Từ Phúc liếc Diệp Thành rồi lại đẩy linh lực vào phi kiếm.
Vù!
Phi kiếm rung lên, tăng nhanh tốc độ. Tiếp sau đó, phi kiếm không ngừng bay qua từng khu thành cổ. Diệp Thành và Từ Phúc được đưa đi khắp nơi.
Cả chặng đường, Diệp Thành luôn tặc lưỡi tấm tắc: “Con nói này Từ trưởng lão, con đường tới Đan Thành rốt cục còn bao xa? Con tính thì nơi này cách Hằng Nhạc Tông ít nhất cũng phải năm trăm dặm rồi”.
“Ngươi vội gì chứ? Chẳng phải tới rồi sao?”, Từ Phúc nói bằng giọng không mấy dễ chịu sau đó chỉ về phía cách đó không xa.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn theo hướng tay mà Từ Phúc chỉ. Hiện lên trong tầm mắt hắn là một rặng núi sừng sững, trong rặng núi có một khu thành cổ rộng lớn.
Nếu nói về thành cổ đó thì quả thực là đại khí dồi dào, cả khu thành cổ ẩn trong lớp mây và sương mờ mịt, cho người ta cảm giác thần bí, nó chính là một khu tiên thành giữa chốn nhân gian.
“Đây là khu thành cổ rộng lớn nhất mà con từng thấy”, Diệp Thành nhìn rồi bất giác trầm trồ.
“Đan Thành sao có thể không rộng lớn cho được?”, Từ Phúc vuốt râu: “Mặc dù nó chỉ là một khu thành cổ nhưng ngươi đừng coi thường, khu thành này chính là nơi mà Đan Tổ kiến tạo nên, trong đó được bày trí đầy trận pháp còn bên trong Đan Thành có rất nhiều luyện đan sư, có thể nói thế này, tất cả các luyện đan sư của hơn sáu thành trong Đại Sở đều quy tụ về đây, cũng vì vậy mà kẻ mạnh trong Đan Thành nhiều vô kể”.
“Ý của người con hiểu”, Diệp Thành gãi tai: “Ý của người là đừng gây chuyện ở Đan Thành mà”.
“Ngoan lắm”, Từ Phúc mỉm cười: “Nơi này không phải là nơi mà ai cũng có thể mạo phạm, với khả năng hiệu triệu của luyện đan sư thì không phải nói chơi đâu. Đừng nói là tam tông, đến cả người của Thị Huyết Điện cũng không dám làm loạn nơi này”.
“Được rồi, ngươi xuống đây đi”, nói rồi, Từ Phúc ngự kiếm dừng lại.
“Vâng”, Diệp Thành nhảy xuống khỏi phi kiếm, đây cũng là việc mà cả hai đã thương lượng từ trước, cả hai người không thể vào trong cùng nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!