Ký ức hiện về, chuyện cũ khi xưa quay trở lại nhưng lại là một mối tình duyên đầy tàn khốc, cái gọi là chuyện xưa quá khứ với cô ta là nỗi đau chua xót, đến sự mơ hồ và khiếp sợ đối với luân hồi chuyển kiếp cũng không thể che giấu được nỗi buồn xưa cũ.
Diệp Thành không nhúc nhích, mặc cho Sở Linh Ngọc vuốt ve mặt mình, hắn cũng biết không phải cô ta muốn vuốt ve mình mà là Hồng Trần, chỉ trách hai người họ có diện mạo giống hệt nhau.
Thấy hai người như vậy, Kỳ Vương hơi ngẩn ra.
Giờ phút này, đến Cơ Tuyết Băng cũng sững sờ, trong trí nhớ của cô ta, đây là lần đầu tiên đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần lộ ra vẻ mặt thê lương khiến người ta xót xa thế này.
Điều khiến cô khó hiểu nhất là Diệp Thành lại quen biết đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần, hơn nữa có vẻ quan hệ của họ còn không bình thường, nếu không Sở Linh Ngọc cũng không đưa tay vuốt ve mặt hắn như vậy.
Không biết đến khi nào Sở Linh Ngọc mới rút tay về, cười ngây ngốc, đến giọt nước mắt rơi trên gương mặt cũng mang theo vẻ thê lương: “Trên đời không còn Hồng Trần nữa, vì sao còn bắt ta nhớ lại chuyện đau lòng đó?”
“Tiền bối đừng quá đau buồn nữa”, Diệp Thành cười nhẹ: “Hay là người vẫn đắm chìm trong nỗi đau quá khứ, đến nỗi dù khóc hay cười cũng chưa từng hỏi ta về ông ấy?”
Ngay khi lời này vừa thốt ra, Sở Linh Ngọc chợt ngước mắt lên, đôi mắt bị nước mắt làm nhoè đi nhìn Diệp Thành đầy hy vọng, nếu cô ta có thể luân hồi, vậy vì sao Hồng Trần không thể chuyển kiếp sống lại chứ?
Cô ta buồn đau quá độ đến nỗi sau khi tỉnh lại vẫn suy nghĩ về quá khứ mà quên mất hỏi Diệp Thành trượng phu của mình có phải cũng vẫn còn sống như mình hay không.
“Trên đời này vẫn còn Hồng Trần”, nhìn thấy ánh mắt hy vọng của Sở Linh Ngọc, Diệp Thành lại nở nụ cười.
Lời nói của Diệp Thành khiến Sở Linh Ngọc quên đi thân phận của mình, cô ta đột ngột tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói run run: “Ngươi nói, trên… trên đời này vẫn còn Hồng Trần?”
“Nếu không sao ta lại để tiền bối nhớ lại chuyện đau lòng đó nữa?”, Diệp Thành lấy thuỷ tinh ký ức ra, trong đó có lạc ấn hình bóng Hồng Trần, ghi lại từng khoảnh khắc sau khi hắn tìm được Hồng Trần.
“Chàng ở đâu?”, Sở Linh Ngọc cầm thuỷ tinh ký ức bằng cả hai tay, những giọt nước mắt pha lê không ngừng nhỏ lên thuỷ tinh, phản chiếu bóng hình Hồng Trần và mối tình duyên khi xưa của họ.
“Xin lỗi, ta để mất dấu rồi”, Diệp Thành ho khan: “Ông ấy chạy thực sự quá nhanh”.
“Ta sẽ tìm được chàng dù cho tới tận chân trời góc bể”, Sở Linh Ngọc lau nước mắt, cười ngây ngô, mất dấu không quan trọng, chỉ cần biết Hồng Trần còn sống là đủ rồi. Tuy Huyền Hoang rộng lớn, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng ít ra cô ta còn có hy vọng sống tiếp.
“Lại thêm một chuyện công đức nữa”, Diệp Thành ngửa đầu uống một ngụm rượu, cuối cùng vẫn giấu Sở Linh Ngọc mối quan hệ giữa hắn và Hồng Trần, không biết nếu khi cô ta biết sẽ có biểu cảm thế nào.