“Người tiếp theo còn kiêu ngạo hơn, lai lịch chắc cũng không vừa phải không?”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, vừa nhìn thanh niên tóc tím đi vào từ lối vào thanh lâu, đúng là hắn ta rất kiêu ngạo, những nơi hắn ta đi qua, dù là nam tu sĩ hay nữ tu sĩ đều nhường đường, chỉ vì sau lưng hắn ta cũng có ba lão già đi theo, đều là cấp bậc Đại Thánh, khí thế áp đảo tất cả những người có mặt.
“Thưởng”, thanh niên tóc tím vừa đi vào đã cười huênh hoang, vung tay phất ra rất nhiều túi đựng đồ, bên trong đều chứa nguyên thạch, mà số lượng cũng không nhỏ, cả thanh lâu lập tức trở nên náo nhiệt.
“Thần tử của Thương Linh Điện”, nữ tu sĩ nhìn lướt qua đã nhận ra: “Cũng là Thánh Địa”.
“Huyết mạch không yếu hơn thần tử Thiên Phạt”, Kỳ Vương cũng quay đầu lại nhìn, trong mắt còn có vẻ dè chừng, cùng là Chuẩn Thánh nhưng một chưởng của thần tử Thương Linh có thể đánh hắn ta phải khóc.
“Thần tử của Vũ Hoá Thần Triều cũng tới rồi”, nữ tu sĩ bên cạnh Diệp Thành lại lần nữa ngạc nhiên thốt lên, một thanh niên mắt màu bạc đi vào thanh lâu, theo sau là ba bậc Đại Thánh.
“Sao thần tử nào cũng có đức tính thế này vậy?”, Diệp Thành sờ cằm, nhìn thần tử Vũ Hoá Thần Triều vừa mới đi vào, thoạt nhìn thì thấy tao nhã tiêu sái, nhưng khoé miệng lại luôn nở nụ cười bỡn cợt đáng ghét, dáng vẻ không coi ai ra gì, sinh ra đã coi thường chúng sinh.
“Thưởng”, cũng như thần tử Thương Linh, thần tử Vũ Hoá Thần Triều cũng cười nhạo báng, rất hào phóng rải nguyên thạch, không hề coi nguyên thạch của nhà mình là tiền, rất phung phí, ngông nghênh.
Thanh lâu lại trở nên náo nhiệt, rất nhiều nam tu sĩ cảm thấy ngượng ngùng, đều là tới thanh lâu nhưng sao khoảng cách lớn đến thế! Có tiền là có quyền, bọn họ không làm được.
Dưới con mắt chú ý của mọi người, thần tử Vũ Hoá Thần Triều đã bước lên cầu thang, đi thẳng lên nhã gian lầu ba.
Huyết mạch của hắn ta không phân cao thấp với thần tử Thương Linh và thần tử Thiên Phạt, đều là dòng cực kỳ bá đạo, khí huyết dồi dào như biển, ấn ký cổ xưa ở giữa hai hàng lông mày cũng lộ ra rất nhiều huyền cơ.
Bên ngoài thanh lâu vẫn không ngừng có người đi vào, nhưng hầu hết đều là tôm tép, dù gia thế bối cảnh hay tiền tài thì đều không thể so sánh với đám Thiên Phạt Thánh Địa, bọn họ tới đây để hóng hớt.
Diệp Thành lại nhàm chán gõ bàn, chờ đợi hơi sốt ruột.
Cơ Tuyết Băng vẫn đang cúi đầu đọc sách, ba đại thần tử tới mà cũng chẳng khiến cô ngước mắt lên nhìn.
Ngược lại là Kỳ Vương, hắn ta chơi rất vui, sờ mó khắp người nữ tu sĩ.
Tới rồi!
Không biết là ai hét lên câu này, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt nhìn lên nữ tiên đài.