Nam Minh Ngọc Thu liếc nhìn Kỳ Vương rồi lại nhìn Cơ Tuyết Băng, ngẩn ra hai giây rồi mới nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ lạ: “Cô ấy là Cơ Tuyết Băng?”
“Đúng thế”, Diệp Thành nhún vai: “Nhưng cô ấy vẫn chưa mở được ký ức kiếp trước”.
“Đưa người thương trước kia tới thanh lâu chơi, ngươi ăn no rửng mỡ à?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt kỳ quái, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô cũng không biết còn có chuyện này.
“Là cô ấy đòi tới chứ không phải ta kéo tới, không thể trách ta được”, Diệp Thành chẳng để tâm: “Hơn nữa còn chẳng phải vì tìm cô sao? Nếu không, có quỷ mới rảnh rỗi chạy tới nơi này tiêu tiền”.
“Kiếp trước trói cô ấy, kiếp này thì đưa cô ấy tới thanh lâu, thật sự không tìm được nhân tài nào như ngươi nữa đâu”.
“Đừng nói những điều vô nghĩa này nữa, nói chuyện nghiêm túc đây”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra một túi đựng đồ nhét cho Nam Minh Ngọc Thu: “Ngọc giản trong này phong ấn linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp cùng với tiên quang mở ký ức, nếu gặp người có dung mạo tương tự thì có thể bóp vỡ ngọc giản để thử”.
“Huyền Hoang vô tận, tập trung ở đâu?”, Nam Minh Ngọc Thu nhận lấy túi đựng đồ.
“Một trăm năm sau gặp lại ở Côn Luân Hư”, Diệp Thành mỉm cười: “Hy vọng đến lúc đó đều còn sống”.
“Vậy một trăm năm sau gặp lại”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười, xoay người rời đi, nhưng đi được hai ba bước cô lại quay người, đi lùi lại một bước làm Diệp Thành giật mình kinh hãi.
“Thưởng cho ngươi một nụ hôn”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Nam Minh Ngọc Thu đã nâng mặt hắn lên, quan sát hắn một thoáng như say rượu rồi đặt đôi môi đỏ mọng mềm mại lên mặt hắn.
Nụ hôn này quá bất chợt khiến Diệp Thành ngẩn ra, Kỳ Vương đang vui đùa cùng với nữ tu sĩ cũng sửng sốt, đến Cơ Tuyết Băng đang cúi đầu đọc sách cũng vô thức ngẩng đầu lên.
Không chỉ họ mà tất cả mọi người trong thanh lâu, dù là nam tu sĩ hay nữ tu sĩ đều quay đầu lại nhìn, hơn nữa vẻ mặt ai cũng kỳ lạ, chỉ trách lúc này Nam Minh Ngọc Thu đang mặc đồ nam, cô nâng mặt một nam tu sĩ khác lên hôn nhẹ, điều này có phải hơi kỳ lạ không?
Khi mọi người còn đang ngơ ngác thì Nam Minh Ngọc Thu đã lặng lẽ quay người, để lại dấu son đỏ và lời nói dịu dàng, cô không quay đầu lại nữa, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Đến khi cô biến mất, Diệp Thành mới phản ứng lại, trên mặt vẫn còn lưu lại hương thơm của nữ tử.
Có lẽ hắn không biết, có một mầm giống tình duyên đã được trồng từ hai trăm năm trước, đó là ở Thập Vạn Đại Sơn tối tăm, sự ấm áp phía sau lưng hắn đã dung hoà tình yêu của một cô gái.
Sau khi sửng sốt, hắn bất ngờ nở nụ cười, xoay người cất bước ra khỏi thanh lâu dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Kỳ Vương và Cơ Tuyết Băng cũng đi theo, mỉm cười không nói gì.
Ba người không kéo dài thời giờ nữa, đi thẳng đến trung tâm Đế Vương Thành, mượn truyền tống trận để tới Dao Trì.
Khi trời gần sáng ba người mới bước vào truyền tống trận của Đế Vương Thành, đi vào thông đạo không gian.
Nếu không sao lại nói là Đế Vương Thành? Thông đạo truyền tống cực kỳ bá đạo, được gia trì bởi một sức mạnh cực kỳ bí ẩn, người bình thường rất khó phá vỡ, cho dù phá được cũng không ai dám phá.