Còn Diệp Thành thì lại quan sát thần hải của Cơ Tuyết Băng, khi thấy tiên quang ký ức vẫn đang lang thang trong thần hải của cô thì hắn lập tức mất bình tĩnh, đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra manh mối, những người chuyển kiếp khác đều không có sai sót gì, tại sao đến cô lại không có tác dụng?
Khi Diệp Thành suy nghĩ thì Cơ Tuyết Băng đang tập trung đọc sách đã ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía sau, bởi vì phía sau có người đang theo tới.
Nhìn từ xa, loáng thoáng thấy chín bóng người, sáu Đại Thánh, ba Chuẩn Thánh, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là thần tử Thiên Phạt, thần tử Vũ Hoá và thần tử Thương Linh sao?
Thông đạo không gian kỳ lạ, chín người dần dần tiến lại gần, bóng dáng của chúng cũng dần rõ hơn, đi đầu là thần tử của ba Thánh Địa, bọn hắn nở nụ cười nham hiểm, trong mắt lộ vẻ dữ tợn.
Thấy vậy Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, nhét Kỳ Vương vào trong đại đỉnh, hiển nhiên đối phương tới với mục đích không tốt, còn có sáu tu sĩ Đại Thánh, một chưởng cũng có thể khiến họ phải quỳ.
“Bản thần tử còn tưởng ngươi định trốn ở thanh lâu cả đời”, thần tử Thiên Phạt lộ ra hai hàm răng trắng u ám, nụ cười đáng sợ, hai mắt hơi đỏ, còn có sát ý lan ra.
“Tiêu tiền xong thì phải đi chứ!”, Diệp Thành ngoáy tai, ngoài mặt nhìn có vẻ thoải mái nhưng trong lòng hắn đã trở nên căng thẳng, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, đối mặt với sáu Đại Thánh, hắn và Cơ Tuyết Băng đều có thể sẽ bị giết ngay trong chớp mắt, đây không phải trò đùa.
“Ngươi đã đụng đến người không nên đụng”, thần tử Thương Linh cười chế nhạo, vẻ mặt cũng rất hung tợn.
“Đường đường là thần tử của Thánh Địa, đừng hẹp hòi như thế chứ!”, Diệp Thành bĩu môi.
“Không chờ được tiện nhân Hoa Vũ kia, chỉ đành xử ngươi thôi”, thần tử Vũ Hoá liếm môi, trong mắt đầy vẻ hung dữ, giống như ác ma trong đêm.
“Dù sao người ta cũng là hoa khôi, tốt nhất ngươi nên ăn nói cho đàng hoàng”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng đã hơi sợ hãi, may mà Nam Minh Ngọc Thu đã dùng bí pháp che giấu khí tức, cũng đã nữ giả trang nam đi ra ngoài, nếu bị tên súc sinh này nhìn thấy thì hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến che giấu khí tức, hắn đã lơ là, tưởng rằng Đế Vương Thành đủ an toàn nên mới không dùng Chu Thiên Diễn Hoá để ẩn giấu khí tức, thậm chí còn không thay đổi diện mạo.
Ai ngờ thần tử của ba Thánh Địa lại kiên trì chờ hắn ở ngoài Thanh Lâu, còn đi theo tới thông đạo truyền tống của Đế Vương Thành, xem ra chúng định tiêu diệt hắn trong thông đạo này.
“Để bản thần tử nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể khiến ngươi sống không bằng chết đây”, thần tử Thiên Phạt cười hơi biến thái, đắn đo day chân mày: “Nếu không khó mà xua tan nỗi hận trong lòng ta”.
“Vẫn đang ở thông đạo truyền tống của Đế Vương Thành, giết người ở đây, các ngươi không sợ Đế Vương Thành truy sát à?”, Diệp Thành cười khẩy, nói rồi còn không quên kéo Cơ Tuyết Băng lại gần hơn chút.
“Giết một Chuẩn Thánh không có sức ảnh hưởng như ngươi, không đủ để khiến Đế Vương Thành trách tội thần tử của một Thánh Địa”, thần tử Thiên Phạt từ từ bước đi, lòng bàn tay đã có thần thông tự diễn hoá.
“Vậy thì tới đây”, Diệp Thành mắng to một tiếng, xoay người bỏ chạy, Cơ Tuyết Băng cũng theo sát ngay sau đó.
“Đi đâu?”, một Đại Thánh của Thiên Phạt Thánh Địa ngẩng đầu lên, muốn bắt sống hai người.
“Giết gà không cần dùng dao mổ trâu, các lão đừng nóng vội”, thần tử Thiên Phạt mỉm cười xua tay, bước xuống, đuổi theo nhóm Diệp Thành: “Đối phó với chúng, một mình ta là đủ”.