Cơ Tuyết Băng không truyền âm tới nữa mà dùng hai tay chống cằm thưởng thức màn múa của các tiên tử, nếu không phải tiên mẫu lệnh cho cô tỏ ra nghiêm túc hơn thường ngày thì cô đã lấy cổ thư ra vùi đầu đọc rồi.
Diệp Thành cũng trầm ngâm hơn, hắn muốn ăn quả đào nhưng lại phát hiện ra bàn đào đã trống trơn.
Diệp Thành bất lực chỉ đành nhét tay vào trong ngực của Kỳ Vương lục tìm một lúc sau đó mới lấy ra một quả đào to bự, xong xuôi còn không quên dùng nước sạch rửa lại.
Mùi vị của quả bàn đào rất thơm, cho vào miệng là tan chảy, mang theo linh nguyên thuần tuý, tu sĩ ăn vào có thể bồi bổ sức khoẻ, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Chỉ về điểm này thôi, Diệp Thành cũng đã đánh giá cao thánh địa Dao Trì hơn rồi, có thể lấy cả tiên quả ra mời tứ phương thưởng thức, có thể thấy họ rất hào phóng, nơi từng xuất hiện Đại Đế thật khác biệt.
Nói tới quả bàn đào thì cũng có liên quan tới nữ đế Dao Trì, cây bàn đào đầu tiên của thánh địa Dao Trì do bà trồng, và nơi bà trồng cây bàn đào chính là thánh địa Dao Trì được mở mang sau này, sau bao nhiêu năm tháng, từ một cây bàn đào từ thời Vạn Cổ đã mọc khắp cả tiên sơn Dao Trì.
Đại hội Dao Trì cũng từ thời đại đó mà bắt đầu, và lúc đó nữ đế Dao Trì vẫn còn trên đời, vạn tộc sùng bái, nữ đế dùng quả bàn đào tiếp đãi vạn tộc.
Có điều thời gian dần trôi, sau bao nhiêu năm tháng thì thời đại Dao Trì dần hoá vào lịch sử, sự kế thừa của thánh địa Dao Trì vẫn còn nhưng đại hội Dao Trì sẽ không thể nào rực rỡ được như xưa, nữ đế Dao Trì đã trở thành truyền thuyết.
Trong tiếng trống kèn, Diệp Thành nhai nốt những miếng thạch đào còn dở, tiếp đó là nuốt sạch vào bụng, xong xuôi lại thò tay vào ngực Kỳ Vương lôi ra một quả bàn đào nữa.
Kỳ Vương mặt mày tối sầm cả lại, hắn muốn đem hai quả bàn đào này về nghiên cứu nhưng nào ngờ lại bị Diệp Thành lấy mất, bảo không tức tối sao cho được.
Trên vân đoan, tiên tử Dao Trì với từng điệu múa uyển chuyển cúi khom người kéo theo từng tiếng hò reo tán thưởng.
Sau khi đội múa rời đi, từng giọng nói bắt đầu vang lên: “Hoang Cổ Thánh Thể hàng trăm nghìn năm mới gặp, không biết có thể vinh hạnh được cọ sát hay không, như vậy cũng coi như ta hoàn thành được tâm nguyện rồi”.
“Hoang Cổ Thánh Thể?”, rất nhiều người nghe xong thì tỏ ra kinh ngạc, bọn họ lần lượt nhìn sang Bát Hoàng Tử của Phượng Hoàng Tộc, vì trước đó giọng nói cất lên từ lời Bát Hoàng Tử.
“Hoang Cổ Thánh Thể ở đây?”, không ít người đưa mắt nhìn tứ phương, đặc biệt là Thần Tử Thiên Phạt và Thần Tử Thương Linh, bọn họ vừa nghe hai từ thánh thể thì sắc mặt tôi độc thấy rõ.
“Diệp Thành, lời thách đấu của ta, ngươi có dám tiếp không?”, Thần Tử Phượng Hoàng bật cười, hắn gảy ra một đạo tiên quang bay về phía đối diện Diệp Thành, cứ thế đến vị trí cách Diệp Thành được nửa trượng thì dừng lại, hoá thành một trang giấy trắng, bên trên hoá ra ba chữ viết hoa choán mắt: Thư khiêu chiến.
“Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể sao?”, ánh mắt của tất cả mọi người dừng lại ở phía Diệp Thành, lúc này bọn họ dù có ngốc thế nào cũng nhìn ra được manh mối, người mà Thần Tử Phượng Hoàng muốn khiêu chiến chính là thánh thể.