Những người xem chiến đều ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tiên hải, mỗi làn tiên khí đều nặng như núi, đừng nói Chuẩn Thánh, đến Thánh Nhân bị nhấn chìm trong đó khả năng cao cũng sẽ bị nghiền nát.
Nhưng khi bọn họ đang kinh hãi thì chính giữa thần hải ấy có một vòng xoáy đen như mực xuất hiện, nó cấp tốc xoay tròn rồi lan ra vô hạn, thần hải lần lượt bị nuốt mất rồi biến mất thành vô hình.
“Ma công thôn thiên”, Thần Tử Phượng Hoàng chợt nheo mắt, dường như đã nhìn ra Diệp Thành đang thi triển thần thông gì, đó là bí pháp vô thượng của tộc Thôn Thiên, cực kỳ đáng sợ.
“Ngươi đoán đúng rồi”, Diệp Thành đứng ở trung tâm vòng xoáy, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, vẻ mặt thoái mái đầy hưởng thụ, nếu đã là thần tàng của Thần Tử Phượng Hoàng, sao lại không nuốt?
“Tính toán sai rồi”, nét mặt Thần Tử Phượng Hoàng khó coi, cơ thể khẽ run lên, cất tiên hải chói mắt ấy đi.
“Tiếp tục”, Diệp Thành bước qua hư thiên, sau khi nuốt một chút thần tàng của Thần Tử Phượng Hoàng, khí huyết vàng kim của hắn càng dồi dào hơn, cả người cũng tràn đầy sức sống, ý chí chiến đấu dạt dào.
“Giết”, Thần Tử Phượng Hoàng giận dữ hét lên một tiếng, tay thi triển thần thông bí thuật, người cuốn theo sát khí ngút trời.
Trận chiến thực sự lập tức bắt đầu, hai người đối đầu với nhau trên thương khung, đối đầu với nhau bằng thần thông bí pháp.
Đó là một bức tranh hùng tráng, một bên là Diệp Thành, chân đi trên thần hải màu vàng, sau lưng là Hỗn Độn Thế Giới, trông hắn như chiến thần bát hoang với khí huyết cuồn cuộn, thần thông bí pháp liên miên không dứt.
Một bên là Thần Tử Phượng Hoàng, chân đi trên thần hà chói lọi, sau lưng là Phượng Hoàng Tiên Địa, hắn ta đứng trong đó như thần vương cái thế, Phượng Hoàng tiên pháp tuyệt thế, chiến đấu trời long đất lở.
Thiên địa hỗn loạn, tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc, rất nhiều đệ tử của Dao Trì Thánh Địa đã phải tế ra pháp lực hộ thể, không ít người lỗ tai chảy máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thấy thế, các Đại Thánh của Dao Trì vội vàng kết ấn, đồng loạt ra tay tạo ra kết giới cường đại, bao phủ Diệp Thành và Thần Tử Phượng Hoàng trong đó, để sóng âm cuộc chiến không làm những người vô tội bị thương quá nặng.
Sóng âm cuộc chiến của hai người quả thực không nhỏ, cả hư thiên đều hoá thành vùng hỗn loạn, lúc này nếu có ai ngu ngốc chạy tới đó thì sẽ bị nghiền thành tro bụi ngay, hồn bay phách tán.
“Có lẽ chỉ hai tên súc sinh này mới dám đánh như vậy thôi”, không ít lão già ngửa đầu lên hư thiên quan sát đều thở dài: “Tuổi trẻ thật tốt! Đối đầu như vậy, pháp lực không cạn kiệt à?”
“Sự thật chứng minh, Hoang Cổ Thánh Thể không phải đối tượng dễ đụng đến”, rất nhiều người đều hít sâu một hơi: “Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy Thần Tử Phượng Hoàng thảm hại thế này”.
“Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến bại cùng cấp, thật ra nói ra cũng rất đơn giản”, có người cười bảo.
“Hoang Cổ Thánh Thể đấu với Thần Tử Phượng Hoàng thật sự khiến người ta phải xuýt xoa cảm thán”, rất nhiều Chuẩn Đế đang có mặt vừa kinh ngạc vừa thầm thở dài.