“Ngươi mau đến một nơi an toàn để độ thiên nhân ngũ suy kiếp đi”, Từ Nặc Nghiên cười tươi: “Đến hố đen không gian cũng được, không ai quấy rầy, từ trước khi độ kiếp tới sau khi độ xong chỉ cần một tháng thôi”.
“Không độ được”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, thi triển đại thần thông, phong ấn sức mạnh đó.
“Cơ hội khó lòng có được, ngươi đang làm trò gì vậy?”, Từ Nặc Nghiên ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, đến Kỳ Vương cũng vậy, họ không ngờ Diệp Thành sẽ phong ấn sức mạnh tiến cấp đến Thánh Nhân.
“Ta có kế hoạch riêng của mình”, Diệp Thành hít sâu một hơi, không giải thích nhiều.
Không phải hắn không muốn tiến lên cảnh giới Thánh Nhân, mà là hắn không thể tiến lên, ít nhất là không phải lúc này, bởi phản phệ của Chu Thiên Diễn Hoá, một khi lên Thánh Nhân, tu vi sẽ dần giảm xuống, thọ nguyên cũng sẽ dần cạn kiệt, hắn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, không thể đi bước này quá sớm.
Từ Nặc Nghiên và Kỳ Vương càng khó hiểu hơn, rất nhiều Chuẩn Thánh muốn lên Thánh Nhân nhưng đều khổ sở vì không có được cơ hội đó, thậm chí rất nhiều lão Chuẩn Thánh cả đời cũng không thể vượt qua được bước đó, nhưng Diệp Thành thì hay rồi, cơ hội tới, có thể tiến giới lên Thánh Nhân nhưng hắn lại tự phong ấn.
Diệp Thành im lặng, không nói gì thêm nữa, theo tính toán của hắn thì cần ít nhất hai trăm năm nữa mới có thể tiến vào cảnh giới Thánh Nhân, nhưng điều xảy ra hôm nay thật sự khiến hắn trở tay không kịp.
Hắn không thể hiểu nổi tại sao cơ hội này lại tới nhanh như vậy, là món quà của trời cao sao?
Hắn đang suy nghĩ thì Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Cửu Dương Tiên Thiết xong đã bay tới, lơ lửng trước mặt hắn, có vẻ rất hứng khởi, thân đỉnh rung lên kịch liệt, khí phách dồi dào, mộc mạc mà tự nhiên.
Lần này được ăn no, nó càng trở nên phi thường hơn, độn giáp thiên tự xếp hàng hình thành tổ hợp, đến đạo tắc cũng đang tự đan xen diễn hoá, còn có thiên âm đại đạo vang vọng, thi thoảng cũng diễn hoá ra dị tượng hỗn độn sơ khai, đại thiên thế giới, Kỳ Vương và Từ Nặc Nghiên nhìn mà sững sờ.
Diệp Thành nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh, hai mắt bất giác nheo lại: “Chẳng lẽ Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Tiên Thiết xong, niết bàn khiến cho tu vi của mình cũng tiến tới mấu chốt đột phá Thánh Nhân?”
Nghĩ đến đó, hắn không khỏi day đầu mày, chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng.
Hỗn Độn Thần Đỉnh muốn tiến cấp thành Thánh Vương Binh, nhưng tu vi của chủ nhân quá thấp, hạn chế cấp độ của nó, cũng chính vì vậy, sự niết bàn của nó mới âm thầm buộc chủ nhân tiến cấp.
Giờ phút này, hắn hơi hối hận vì đã để Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu Cửu Dương Tiên Tháp, trời xui đất khiến mang tới cho hắn một màn này, hắn có thể áp chế tu vi không tiến giới, nhưng hắn biết mình không thể áp chế được lâu, sức mạnh tiến lên Thánh Nhân tới quá đột ngột, cũng quá mãnh liệt.
Vì vậy, lần lột xác lần này của Hỗn Độn Thần Đỉnh đã phá vỡ kế hoạch của hắn, thời gian và thọ nguyên còn lại của hắn càng có hạn hơn, trừ khi hắn cũng luân hồi một lần.
“Nhìn thấy chưa, rõ ràng hắn đang tỏ vẻ, ta chấm cho hắn mười điểm với màn tỏ vẻ này”, thấy vẻ mặt rối rắm của Diệp Thành, Kỳ Vương bĩu môi: “Được hời mà còn khoe mẽ”.