“Gia gia”, khi cả hai người đang nói chuyện thì một nữ tử mặc đồ xanh đi tới, trông thanh khiết vô ngần, y như một vị tiên nữ vậy. Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Bích Du.
“Bích Du, nào nào , xem xem tiểu tử này quen mặt không?”, Gia Cát Vũ cứ thế đạp Diệp Thành lên trước.
“Lão già đáng chết, còn dám đạp ta”.
“Không đạp ngươi thì sao chứ?”
Khi cả hai đang nói chuyện thì Bích Du nhìn lớp mặt nạ mà Diệp Thành đang mang. Cảm giác quen thuộc mà Diệp Thành tạo ra cho cô khiến cô không khỏi cau mày.
Cũng chẳng thể trách cô không nhận ra Diệp Thành vì trong cơ thể Diệp Thành còn có Khi Thiên Phù Chú che đi khí tức, nếu không phải Gia Cát Vũ có thiên nhãn thì cũng không thể nhìn thấu được chứ đừng nói là một cô nương với tu vi kém xa ông ta.
Khi Bích Du nhìn Diệp Thành thì Gia Cát Vũ đã hỏi: “Tiểu tử, ngươi đã tới đan phủ của Đan Thần chưa?”
Nói tới đan phủ, Diệp Thành lại tặc lưỡi: “Đúng là hào hoa, trong phủ quả là một thế giới hoàn toàn mới, có non có nước, có cây có rừng, khắp nơi rợp linh thảo, có vài loại đúng là quý hiếm khiến con nhìn mà rỏ rãi”.
“Có cần đi với gia gia không?”, Gia Cát Vũ nhướng mày nhìn Diệp Thành.
“Đừng, đừng đừng đừng”, Diệp Thành vội xua tay rồi lùi về sau một bước, hắn tự giác giữ khoảng cách với Gia Cát Vũ: “Từ trưởng lão nói rồi, ở Đan Thành không được gây chuyện, huống hồ còn là đan phủ”.
“Đừng mà, chúng ta cùng tính kế”, Gia Cát Vũ lại lôi Diệp Thành lại.
“Cùng tính con cũng không đi, con còn muốn sống thêm”.
“Sao mà mới mấy ngày không gặp ngươi lại trở nên lo sợ vậy chứ, đây không phải là tác phong của ngươi”.
“Biết lo sợ một chút cũng tốt, như vậy có thể sống thêm vài ngày”, Diệp Thành thở dài nói.
“Ta…”, Gia Cát Vũ định nói gì đó thì mới nhận ra Bích Du đang ở bên, thấy cô bé đang nhìn mình, Diệp Thành không kiềm chế được nữa bèn hỏi: “Rất khó đoán phải không?”
“Đoán không ra”, Bích Du lắc đầu bất lực.
“Nha đầu ngốc, Diệp Thành mà. Vậy mà cũng không nhận ra. Cũng đúng, cái mặt nạ mà hắn đeo cũng hơi khác thường”.
“Diệp…Diệp Thành?”, nghe Gia Cát Vũ nói, Bích Du giật mình, cô vội nhìn lại Diệp Thành một lần nữa rồi liếc hắn từ đầu tới chân. Cảm giác quen thuộc đó hoàn toàn khớp với Diệp Thành.
“Ta không ngờ ngươi còn có thể sống đấy”, Bích Du nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc, cô mỉm cười ngây dại khiến Diệp Thành có phần ái ngại. Trong ký ức của hắn, một người lạnh lùng như Bích Du không bao giờ biết cười là gì.
“Mệnh ta lớn”, Diệp Thành cười xoà: “Suýt thì chết”.
“Ngươi vẫn còn sống, thật là tốt”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!