Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

“Không có hứng”, Cơ Tuyết Băng cầm ly rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đây là cảnh tượng thế nào? Bốn mỹ nữ nhìn bốn tên ăn Hổ Tiên, người qua đường nhìn thấy đều mang vẻ mặt đặc sắc.

 

Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc đã có món khác được mang lên, cảnh tượng lúng túng và kỳ lạ dịu đi đôi chút.

 

Nhưng sau đó bốn người phía Diệp Thành lại như thể được đà, nói dễ nghe một chút là không có tiết tháo, nói khó nghe thì là không biết xấu hổ.

 

Bốn người bọn họ không biết là tám đời chưa được ăn no, hay là kiếp trước là ma đói thác sinh, tướng ăn thực sự không phải tướng ăn của người, quan trọng nhất là bọn họ không phải trả tiền nên ăn thoải mái.

 

“Nghe nói Nam Sở các ngươi gần đây xuất hiện một nhân vật lợi hại lắm, không biết các ngươi có biết không”, Vi Văn Trác đang gặm móng heo, không biết cố ý hay vô ý nói một câu: “Ừm, là cái người của Hằng Nhạc Tông ấy, tên gì nhỉ?”

 

“Diệp Thành”, Ly Chương bổ sung, sau đó tiếp tục nhét một viên thịt vào miệng.

 

“Ừm ừm, chính là tên tiểu tử đó”, Trần Vinh Vân gật đầu, nhìn mấy người phía Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Chắc các ngươi nghe tới rồi đúng không?”“Nghe rồi, sao có thể chưa nghe tới chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa uống một ngụm canh cá vừa liếc Diệp Thành.

 

“Đương nhiên từng nghe rồi”, Bích Du cười khẽ, khi nói cũng liếc Diệp Thành một cách ý tứ.

 

“Ngươi nói tên vô dụng đó à?”, khi Lý Nguyên Dương lên tiếng, giọng điệu hắn đã khác, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta, vì phạm sai lầm lớn nên bị đuổi khỏi tông môn, cuối cùng chạy về báo thù, nhưng rồi chẳng phải vẫn trở thành một kẻ vô dụng sao?”

 

“Không đúng!”, Từ Nặc Nghiên liếc Lý Nguyên Dương: “Sao ta nghe nói Diệp Thành bị phế vùng đan điền nên các ngươi ruồng bỏ hắn?”

 

“Đó chỉ là lời đồn bên ngoài thôi, không đáng tin”, Lý Nguyên Dương phe phẩy chiếc quạt, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt, trào phúng.

 

“Vậy lúc trước hắn có phải người thương của Huyền Linh Chi Thể ở Chính Dương Tông các ngươi không?”, Trần Vinh Vân tò mò hỏi.

 

“Hắn?”, Lý Nguyên Dương cười khẩy: “Hắn là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn về người thương mà mọi người nói chỉ là lời đồn vô căn cứ thôi. Hắn cũng không tự xem mình có đức hạnh gì, hắn xứng với Thánh nữ Chính Dương Tông ta sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận