“Thánh nữ”, lão già áo xám nhìn nơi khác rồi mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng.
“Đan Tổ Long Hồn”, Cơ Tuyết Băng ngước mắt lên nhìn Đan Tổ Long Hồn khổng lồ: “Đó là Đan Chi Hồn, Đan Chi Ý Chí, chúng ta tu đạo đi trên con đường nghịch thiên, trái lại với ý chí của trời, kính trọng là được rồi, không cần phải quỳ trước nó”.
Nói rồi cô ta vuốt tay áo, đạp ra sức mạnh huyền diệu rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía lối ra, trước khi đi còn quay lại nhìn Diệp Thành trên vân đài: “Hạo Thiên Trần Dạ, ngươi là người thứ hai khiến ta phải kinh ngạc cảm thán”.
Sau đó cô ta quay người đi ra khỏi hội trường, biến mất chỉ trong nháy mắt.
Trên vân đài, nhìn mọi người đang quỳ, ánh mắt đờ đẫn của Diệp Thành một lần nữa hướng về phía Đan Tổ Long Hồn khổng lồ.
“Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”, Diệp Thành lẩm bẩm, định đưa tay ra sờ nhưng vừa mới vươn tay ra đã thấy chân mềm nhũn khiến hắn đứng không vững.
Sau đó hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn ngã nhào ra.
Gầm!
Đan Tổ Long Hồn khổng lồ bay từ trên trời xuống, há miệng phun ra một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ lấy Diệp Thành, sau đó nó xoay tròn lấy Diệp Thành làm trung tâm, không rời nửa bước như đang bảo vệ Diệp Thành vậy.
Thấy thế, Đan Thần và những người khác đồng loạt đứng dậy, bước vào hư không, lên tới vân đài đưa hắn rời khỏi đây.
Mà Đan Tổ Long Hồn khổng lồ cũng nhập vào đầu mày Diệp Thành rồi biến mất.
Mặc dù bọn họ đã rời đi nhưng hội trường rộng lớn lại im lặng trong một thời gian rất dài.
Mọi người vẫn giữ nguyên tư thế nhìn trời, hôm nay họ đã được thấy quá nhiều điều không tưởng tượng nổi. Một luyện đan sư có linh hồn ở cảnh giới Huyền mà lại phá vỡ được ràng buộc luyện ra linh đan bốn vân, hơn nữa còn luyện một lúc hai viên và dung hợp được chúng thành một, còn dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn mà trong lịch sử của giới luyện đan chỉ Đan Tổ mới có thể dẫn ra.
“Hắn chính là Đan Khôi của năm nay rồi”, rất lâu sau mới có lão bối luyện đan sư lên tiếng.
“Thiên phú luyện đan của hắn đã vượt qua cả Đan Vương, có thể sánh với Đan Tổ năm đó!”
“Đúng là người tài có từ đời này sang đời khác, chúng ta thật sự già rồi”.
“A…”, trên vân đài, Huyết Đồng đã hồi phục lại từ sau cơn chấn động, hắn gào thét dữ tợn.
Trong lần đấu đan này, không cần Đan Thần công bố kết quả thì hắn cũng đã thua, so với Đan Tổ Long Hồn thì Tứ Đạo Đan Hồn của hắn chẳng khác gì trẻ con chơi đồ hàng, không thể so sánh.
“Sư tỷ, đi thôi, đi thôi”, Lạc Hi đã chạy lên vân đài, kéo Huyền Nữ còn đang ngơ ngác đi.
Lúc này Huyền Nữ mới phản ứng lại, vội vàng đi về phía Đan phủ, trên mặt rõ vẻ tự giễu.
Đan phủ, Đan Thành.
Lúc này cửa phủ đệ chật ních người, hầu như đều là luyện đan sư.