“Có nên chào tạm biệt Lạc Hi không nhỉ?”, Diệp Thành thầm nghĩ, bất giác đưa mắt nhìn về một hướng.
“Thôi bỏ đi, chào rồi lại buồn”, cuối cùng Diệp Thành hít sâu một hơi, không đi về hướng đó mà đi về phía cửa của Đan phủ: “Mình còn chưa lấy tiền đánh bạc nữa”.
…
Ở Bắc Sở, trên một đỉnh núi có mây mù bao phủ, toạ lạc một toà phủ đệ cực kỳ uy nghiêm: Hạo Thiên thế gia.
Giờ phút này, trong đại điện phủ đệ chật cứng người, họ nhìn trái nhìn phải như đang đợi ai đó.
Trong hậu điện, một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào đang ngồi ở đó day mạnh đầu mày.
Người này chính là gia chủ đương nhiệm của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Gia chủ, những người bên ngoài kia…”, một ông lão ngập ngừng cất lời, nhưng không nói tiếp.
“Lát nữa, lát nữa, ta suy nghĩ đã”, Hạo Thiên Huyền Chấn xua tay.
“Vậy người suy nghĩ đi ạ”, ông lão mỉm cười rồi xoay người bước ra ngoài.
Sau khi ông lão đi, Hạo Thiên Huyền Chấn xoa cằm: “Hạo Thiên Trần Dạ, mình có nhi tử sao? Hay là những năm trước chơi bời trăng hoa, có người sinh con cho mình mà không nói? Ừm, khả năng là vậy, không phải là Dĩnh Nhi chứ? Không đúng, thời gian không phù hợp, lẽ nào là Tuyết Nhi? Cũng không đúng, nàng ấy sinh con chắc chắn sẽ nói cho mình, vậy hay là Yên Nhi? Diệu Nhi? Xảo Nhi? Hoa Nhi? Hay là…”
Hạo Thiên Huyền Chấn tự lẩm bẩm một mình, vừa sờ cằm vừa suy nghĩ, liệt kê mấy lượt từng người mà ông ta có thể nhớ ra được từ hai mươi năm trước đến giờ.
Nói thật, sau khi nghe chuyện ở Đan Thành, ông ta đã sững sờ, ba ngày nay Hạo Thiên thế gia liên tục có khách, muốn ngăn cũng không ngăn được, ai cũng đòi gặp nhi tử bảo bối của ông ta – Hạo Thiên Trần Dạ, nhưng vấn đề là ông ta không có nhi tử.
“Không đúng!”, Hạo Thiên Huyền Chấn càng nghĩ càng thấy không đúng: “Dám xưng là người của Hạo Thiên thế gia nhưng sao đến giờ Hạo Thiên Trần Dạ vẫn không về nhà, có phải đang chờ ta đi đón hai mẹ con họ tới không? Nhưng rốt cuộc là ai sinh chứ?”
“Hay để ta nghĩ giúp ông?”, một giọng nói tức giận vang lên, nữ tử áo trắng bước vào từ bên ngoài, trời sinh đã ưu nhã cao quý, không mất đi khí chất thần tiên.
Nữ tử này chính là vợ của Hạo Thiên Huyền Chấn, Nguyên Thánh sử của Thất Tịch Cung, sư phụ của Từ Nặc Nghiên – Hoa Tư.
Phía sau Hoa Tư còn có ba nữ tử dung mạo tuyệt thế, ai cũng như tiên nữ, họ chính là ba thiên kim của Hạo Thiên thế gia: Hạo Thiên Thi Nguyệt, Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết.
“Nghĩ ra chưa?”, Hoa Tư mỉm cười, nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn với vẻ khó hiểu.
“Vẫn… Vẫn đang nghĩ”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười gượng.
“Cha à! Xem ra thời trẻ cha rất trăng hoa!”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn vẻ mặt rối rắm của Hạo Thiên Huyền Chấn, bất giác che miệng cười trộm: “Chưa biết chừng chúng con không chỉ có một đệ đệ hay ca ca ấy chứ”.