Diệp Thành thở phào một hơi, hắn lấy đi túi đựng đồ của Huyết Đồng sau đó không quên tế gọi ra tiên hoả đốt phần xác Huyết Đồng hoá thành hư vô, tránh hắn lại giở thủ đoạn dị thường sống lại.
Xong xuôi, Diệp Thành dọn dẹp chiến trường nhanh chóng rồi mới quay người biến mất trong đêm đen.
……..
Trong màn đêm yên tĩnh, lúc này một hàng ba trưởng lão đã tới đại điện của Đan Phủ, người nào người nấy mặc áo bào tím, bên trên áo bào tím còn có hai chữ viết hoa: Hạo Thiên.
“Không biết các vị đạo hữu đêm khuya tới đây là vì chuyện gì?”, ngay sau đó, một giọng cười ôn hoà vang lên, Đan Thần đi tới.
“Đan Thần đạo hữu, đêm khuya tới làm phiền xin lượng thứ”, vị trưởng lão đi đầu chắp tay hành lễ, cười nói: “Chúng tôi phụng mệnh gia chủ tới đón Hạo Thiên Trần Dạ”.
“Hắn đã đi rồi”.
“Đi…đi rồi?”
……..
Phía này, Diệp Thành đã tìm tới một khu rừng sâu, hắn nghỉ ngơi được một canh giờ rồi mới thở phào và từ từ mở mắt.
“Cảnh giới Chân Dương”, Diệp Thành khẽ nắm tay, hắn cảm nhận sức mạnh từ nắm tay và tinh nguyên dồi dào trong cơ thể, hắn bất giác mỉm cười, sức mạnh này khiến hắn cảm thấy hân hoan.
Diệp Thành vươn vai triệu gọi Tử Huyên.
Tử Huyên vẫn như trước, xuất hiện với vẻ mặt không hề có tình cảm, nó như cây lao đứng thẳng, đôi mắt vô hồn.
Mặc dù là hình nộm nhưng Diệp Thành nhớ rất rõ hình nộm của mình đã chém chết hai tên Huyết Vu ở cảnh giới linh hư, vả lại sau khi trải qua tẩy lễ của thiên kiếp, nó càng bất phàm hơn, cơ thể rắn chắc thấy rõ, bên cơ thể còn có từng đường lôi điện bao quanh.
“Tốt lắm, tốt lắm”, Diệp Thành mỉm cười hài lòng với hình nộm hiện tại.
Diệp Thành cất Tử Huyên đi và triệu gọi tiên hoả, thiên lôi.
Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi huyễn hoá thành hình người, một hình người rực cháy nhờ ngọn lửa màu vàng kim, ánh sáng chói loá còn hình người khác với lôi điện màu đen khắp cơ thể, lúc này còn có thể nghe ra âm thanh roẹt roẹt trên cơ thể này.
Vả lại sau khi trải qua tẩy lễ của thiên kiếp, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tiên hoả và thiên lôi mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt là thiên lôi vốn dĩ là một phần của thiên kiếp, lại nhận được sức mạnh từ sấm sét trong thiên kiếp nên càng trở nên bá đạo hơn.
“Tốt lắm”, Diệp Thành vỗ vào vai đạo thân tạo ra từ tiên hoả và thiên lôi: “Hôm nào đó ta sẽ dạy các ngươi cách thi triển bí pháp huyền thuật”.
Tiên hoả và thiên lôi mặc dù không thể nói chuyện nhưng lại có thể nghe hiểu ý của Diệp Thành, thấy Diệp Thành khen ngợi, cả hai nở nụ cười rồi hoá thân thành tiên hoả và thiên lôi chui vào vùng đan hải của Diệp Thành, chúng nhảy nhót trong đó như vẻ vui lắm.
Cuối cùng Diệp Thành đưa mắt nhìn vào thần hải của mình.
Trong thần hải, Đan Tổ Long Hồn vẫn đang uốn lượn trong đó, cơ thể khổng lồ với thương tích do thiên lôi để lại, lại có những vết thương do Huyết Đồng đánh ra.
Có điều nó đang biến thân, cơ thể thương tích đó từ từ liền lại, những vết thương còn có lôi điện bao quanh như thể đang niết bàn trùng sinh mang theo long uy và uy lực của sấm sét.
“Bảo vệ chủ nhân như vậy, thật là đáng quý”, Diệp Thành mỉm cười.
Hắn thu lại ánh mắt rồi lật tay lấy ra Bá Long Đao.
Vút! Vút! Vút!