Nói rồi, Sở Huyên mới vươn vai quay người biến mất.
Cắt!
Diệp Thành mặt mày vẫn điềm tĩnh, hắn cất ba quyển bí tông kia đi rồi quay đầu đi vào phòng.
………
Lúc này, trên đỉnh núi mà Doãn Chí Bình đang ở, Khổng Tào nằm rạp xuống đất, cơ thể run rẩy.
“Bảo ngươi đi bắt người thôi mà còn không bắt được, ta cần ngươi làm gì nữa?”, ở một bên, Doãn Chí Bình ngả người trên ghế, hắn nhàn nhã xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay, mặt mày nhìn Khổng Tào với vẻ tức tối.
“Thánh Tử minh xét”, Khổng Tào vội nói: “Vì vài việc trước đó nên rất nhiều nữ đệ tử không thường xuyên xuống núi nữa, Đường Như Huyên kia cũng vậy, ta không tìm được cơ hội ra tay”.
“Ăn hại”.
……….
Đêm khuya, Diệp Thành lén chạy ra khỏi rừng trúc, hắn tìm một chỗ yên tĩnh ở Ngọc Nữ Phong rồi mới gọi tiên hoả và thiên lôi ra.
Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi huyễn hoá thành hình người trước mặt hắn, hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
Không thể phủ nhận sau khi lĩnh hội bí pháp trong ý cảnh của Diệp Thành, chúng đã khác trước rất nhiều, đôi mắt cũng trở nên sắc sảo như Diệp Thành.
“Âm Dương Thái Cực Trận, tới đi, bắt đầu luyện rồi, đừng lười biếng nữa”, Diệp Thành tìm một hòn đá sau đó không quên lấy ra một một quả linh quả từ trong ngực áo vừa nhét vào miệng ăn vừa hô hào chúng tu luyện trận pháp.
Cả hai người hiểu ý, lập tức phân thành hai hướng sau đó theo ý cảnh trận pháp mà Diệp Thành truyền cho, cứ thế thi triển.
Diệp Thành thấy rằng tiên hoả và thiên lôi thi triển Âm Dương Thái Cực Trận vẫn là phù hợp nhất vì chúng ngày ngày đều trong đan hải của Diệp Thành, vả lại đều là những linh vật của trời đất, ngoài khả năng lĩnh hội ra thì quan trọng hơn cả đó là hiểu ngầm, trận pháp phối hợp tấn công chẳng phải cần hiểu ý nhau sao?
Có điều cho dù là ngầm hiểu thì chúng cũng không thể so với bản chính là Diệp Thành và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, vì ở một ý nghĩa nhất định nào đó, mối liên hệ giữa bản chính và đạo thân mới là quan trọng nhất, nếu thi triển trận pháp hợp sức tấn công thì chắc chắn sẽ không có sơ hở.
Rầm! Đùng!
Ngay sau đó, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân bắt đầu hợp sức, không thể phủ nhận cả hai thi triển trận pháp hợp sức tấn công với uy lực không phải vừa, Diệp Thành nhìn mà bất ngờ.
“Hay lắm, được lắm”, Diệp Thành cười nói.
“Tiểu tử, bao giờ ngươi tới cứu ta?”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.
“Đừng ồn ào, ta mới ở cảnh giới Chân Dương, chạy tới Chính Dương Tông cứu ngươi thì chẳng khác gì tự chuốc vạ vào thân”, Diệp Thành ho hắng, “ngươi cố đợi thêm đi, đợi ta đây mạnh rồi sẽ cướp ngươi ra ngoài”.
“Ta thích bộ dạng ra vẻ đó của ngươi”.
“Ta ra vẻ với ngươi làm gì chứ”, Diệp Thành nói rồi nhét một quả linh quả vào miệng, hiếu kỳ hỏi: “Kí chủ với độ hoà hợp chín phần, nếu như so với Huyền Linh Chi Thể cùng cảnh giới thì ai mạnh hơn?”