Sở Linh lập tức bị chọc cười, không nhịn được hỏi: “Thế nếu không cướp được thì sao?”
“Vấn đề này khó rồi đấy”, Diệp Thành sờ cằm, nói với vẻ nghiêm túc: “Nếu không cướp được thì chỉ có thể bán nhan sắc của ta thôi, nghe nói ngành này làm ăn rất được”.
Phụt!
Lần này Sở Linh buồn cười đến mức ôm bụng cười lớn: “Nhan sắc ngươi có được không vậy?”
“Đương nhiên là được rồi!”, Diệp Thành lắc đầu, sau đó còn không quên vuốt tóc: “Thân thể ta cực kỳ chuẩn, không phải ta nói phét với cô đâu, nhưng nếu hai ta ngủ cùng giường, ta có thể làm cả nửa tháng không ngừng nghỉ”.
“Ngươi nói linh tinh gì vậy hả?”, Sở Linh trừng mắt nhìn ra bên ngoài, tuy mới chỉ nghe thôi nhưng mặt cô đã đỏ bừng, mỗi khi nhắc đến chuyện này cô lại bất giác nhớ tới đêm hôm ấy, lúc đó cô đã kêu lên khơi gợi đến thế nào chứ!
“Hôm qua ta còn mơ thấy cô nữa”, Diệp Thành lại bắt đầu ngoáy mũi, vừa ngoáy vừa bôi lên cổng đá: “Sau khi tỉnh dậy thì ướt cả mảng lớn, ta còn không nỡ thay quần áo”.
“Ngươi cút ngay cho ta, bây giờ, ngay lập tức”, Sở Linh thẹn quá hoá giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“Nếu nói đến chuyện trên giường thì vẫn phải để nam nhân chủ động”, Diệp Thành phớt lờ lời mắng chửi của Sở Linh, hắn vẫn mặt dày nói tiếp: “Ví dụ như đêm đó, lúc nào cô cũng ở trên, lão tử đã đứng lên rồi, nhưng vừa mới nở mày nở mặt hãnh diện một lần, còn chưa kịp vào đã bị cho ăn đòn! Nghĩ lại cũng thấy thiệt…”
A!
Sở Linh ở trong động phủ đã phát điên lên, hai má đỏ bừng đến mức không thể đỏ hơn: “Diệp Thành, ngươi tin bây giờ ta sẽ bóp chết ngươi không?”
“Đúng, đêm ấy cô cũng thế này, xong chuyện là muốn bóp chết ta, may mà ta đây nhanh trí”, Diệp Thành thực sự không biết xấu hổ, hắn nói mà nước bọt văng đầy đất: “Cô có biết vì sao đêm đó cô không tìm được ta không? Bởi vì ta đã trốn ở nơi mà cô sẽ không bao giờ nghĩ đến, cô muốn biết không?”
Sở Linh thật sự nhướng tai lên, cô rất muốn biết.
Tối hôm đó cô ra ngoài mới vài phút mà quay lại đã không thấy người đâu, cô đã lục tung gần như khắp cả rừng rậm yêu thú cũng không thấy, đến giờ cô vẫn còn băn khoăn chuyện này.
Nhưng cô đã nhướng tai lên nghe rồi mà Diệp Thành lại không nói nữa, suýt nữa cô đã hộc máu tại chỗ.
“Ta để quần áo ở đây cho cô nhé”, Diệp Thành ngoáy tai, sau đó đặt cả tram Phượng Ngọc Châu xuống: “Trâm Phượng Ngọc Châu này cũng là thứ độc nhất vô nhị đấy, nếu cô đeo lên thì phải làm tân nương của ta đó!”
Sau đó Diệp Thành rời đi, cảm giác mỗi ngày chạy tới đây kể chút chuyện người lớn cũng rất vui.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!