“Không thể trách ngươi, sớm muộn gì hắn cũng biết thôi”, Bàng Đại Xuyên bỏ lại câu này rồi ra khỏi Vạn Bảo Các như một cơn gió: “Mau đi tìm sư thúc Sở Huyên của người đi”.
Ở bên này, Diệp Thành đã đi thẳng tới Liệt Diệm Phong trong sự chỉ trỏ của người đi đường, tới thẳng chỗ ở của Hùng Nhị.
Vừa bước vào hắn đã thấy Hùng Nhị nằm trên giường bệnh, mấy người phía Đường Như Huyên, Tư Đồ Nam, Nam Cung Nguyệt hầu như đều ở đây.
“Diệp Thành?”, Diệp Thành vừa đi vào, Tư Đồ Nam đã nhíu mày: “Sao đệ lại xuống núi?”
Diệp Thành không trả lời mà nhẹ nhàng đi tới bên giường Hùng Nhị.
Hùng Nhị bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân bê bết máu, chỗ nào cũng thấy vết thương, hơn nữa vết thương nào cũng phát ra ánh sáng u ám, làm tan tinh khí của hắn khiến cho vết thương lâu ngày không lành.
“Tên mập chết tiệt này, sao không đánh chết ngươi luôn đi?”, Diệp Thành mắng một tiếng rồi đặt tay trước ngực Hùng Nhị, Tiên Hoả lập tức xuất hiện, giúp hắn ta hoá giải sức mạnh đáng sợ đang hoành hành trong cơ thể.
“Diệp Thành, đệ…”
“Huynh đừng nói gì, đừng ai lên tiếng”, Diệp Thành ngắt lời Tư Đồ Nam, giọng điệu đều đều, tuy hắn nói với giọng rất bình tĩnh nhưng mọi người lại không khỏi rùng mình, bởi vì họ đã ngửi thấy mùi sát khí, cũng cảm nhận được sát khí muốn giết người lạnh lẽo từ trên người Diệp Thành.
Mọi người đều im lặng, sự bình tĩnh của Diệp Thành cho họ biết cuồng phong sắp tới rồi.
Vù! Vù! Vù!
Chẳng mấy chốc từng bóng người bay vút tới, đứng đầy chật cả căn phong, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền, Từ Phúc, Bàng Đại Xuyên đều tới, mà người đi đầu chính là Sở Huyên.
“Diệp Thành, theo ta về đi”, Sở Huyên nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Về đâu ạ?”, Diệp Thành vẫn đang chữa trị vết thương cho Hùng Nhị, không nhìn Sở Huyên, giọng nói vẫn đều đều như cũ.
“Về Ngọc Nữ Phong”, Sở Huyên hít một hơi thật sâu.
“Lần này về người lại định nhốt con đến khi nào? Một ngày? Hai ngày? Một tháng? Một năm? Hay là cả đời”, Diệp Thành nói rất bình tĩnh: “Sư phụ nên dùng Vong Tình Chú với con, để con sống hồn nhiên vô tư như một kẻ ngốc”.
Sở Huyên mím môi, không biết nên nói gì, Diệp Thành chưa bao giờ nói những lời lạnh nhạt với cô như vậy.
“Diệp Thành, sư muội cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con về đi!”, Từ Phúc cau mày.
“Rốt cuộc mọi người đang sợ cái gì? Sợ con biết sẽ đi tìm hắn rồi liều mạng? Hay sợ con bị hắn đánh chết nên mới giam lỏng con ở Ngọc Nữ Phong? Tất cả mọi người đều biết, chỉ giấu một mình con, nếu bây giờ con đã biết những điều không nên biết rồi thì mong các vị trưởng bối sau này đừng tham gia vào chuyện của hậu bối chúng con nữa”.
Nói xong Diệp Thành thu Tiên Hoả lại, chầm chậm đứng dậy.
Thấy vậy, Sở Huyên vội chắn trước mặt hắn, hít sâu một hơi: “Theo ta về đi”.
“Người ngăn được con nhất thời chứ ngăn được con cả đời sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Người cũng biết tính con mà, đừng ép con nổi điên. Đồ nhi của người chưa bao giờ là kẻ hèn nhát”.
“Coi như sư phụ cầu xin ngươi, theo ta…”