Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã tới trước đại điện của Hằng Nhạc Tông, vừa đi vào trong bọn họ đã trông thấy khuôn mặt đáng sợ của Thông Huyền Chân Nhân.
“Bái kiến sư phụ, bái kiến chư vị sư bá sư thúc”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên rất hiểu lễ nghĩa, bọn họ tiến lên trước hành lễ.
“Có gì cứ nói đi, không cần vòng vo”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng.
“Sư tôn, thực lực của Diệp Thành thế nào người cũng đã thấy rồi, lại thêm sức ảnh hưởng bởi Đan Thánh của Diệp Thành, hắn có tư cách làm Thánh Tử hơn Doãn Chí Bình”, Dương Đỉnh Thiên không hề vòng vo, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.
“Diệp Thành, Diệp Thành, lại là Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân nổi cơn thịnh nộ, ông ta lên tiếng nạt: “Đánh Bình Nhi thừa sống thiếu chết, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đâu”.
“Xin hỏi sư tôn, người tìm Diệp Thành tính sổ vì chuyện gì?”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn, cô cứ thế nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Đó là trận đấu công bằng, Doãn Chí Bình không rõ sống chết, vậy đồ đệ của con cũng thế mà thôi, cùng là đồ tôn của người mà người chỉ quan tâm tới hắn, sao không quan tâm tới Diệp Thành?”
“Con đang oán trách ta đấy à?”, Thông Huyền Chân Nhân lạnh giọng.
“Huyên Nhi không dám oán trách sư tôn”, Sở Huyên nói rất bình tĩnh: “Con chỉ mong sư tôn công bằng một chút, Doãn Chí Bình liên tiếp phạm phải sai lầm tày trời nhưng người đều có thể nhẫn nhịn, tại sao trong trận đấu công bằng như vậy, cả hai đều trọng thương mà người lại chỉ bảo vệ Doãn Chí Bình?”
“Con…”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối không nói nên lời, khuôn mặt ông ta đỏ gay, suýt chút nữa tức ói máu vì câu nói của Tử Huyên.
“Phản rồi, phản thật rồi”, giây phút sau đó, Thông Huyền Chân Nhân lập tức nổi điên, cơn phẫn nộ của ông ta khiến cả đại điện rung chuyển.
Thông Huyền Chân Nhân thật sự phẫn nộ, ông ta không cho phép người mà mình lựa chọn phải chịu sự nghi ngờ từ người khác vì chất vấn người mà ông ta chọn chính là chất vấn ông ta, như vậy chính là đang đụng chạm tới uy nghiêm của ông ta. Ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc Tông, là ông trời ở Hằng Nhạc Tông, ông ta tự tin mình sẽ không phạm sai lầm, cho dù là phạm sai lầm thì sự uy nghiêm chí cao vô thượng sẽ khiến ông ta tuyệt đối không nhận sai.
“Lời ta nói ta chỉ nói một lần này nữa”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ: “Ta sẽ không để cho Diệp Thành làm Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông, ta còn sống trên đời một ngày thì hắn không thể làm Thánh Tử, các ngươi bỏ ngay ý định này đi”.
“Được”, Dương Đỉnh Thiên lãnh đạm lên tiếng: “Chúng con có thể không nhắc tới chuyện Thánh Tử nữa nhưng sư tôn, đồ đệ có điều muốn nói, từ ngày hôm nay trở đi, tốt nhất người nên cảnh cáo Doãn Chí Bình, nếu còn phạm môn quy thì sẽ bị trừng phạt, cho dù có sư tôn bảo vệ thì con cũng sẽ đích thân ra tay diệt hắn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!