“Ừm, câu này nói rất đúng”, Tiêu Phong cười ha hả: “Người nào số phận long đong ắt sẽ được trời cao thương xót, những người như vậy đều là rồng phượng trong đám người, cũng giống như con vậy”.
“Tiêu sư bá đừng lấy con ra làm trò đùa mà”.
“Không phải ta lấy con ra làm trò đùa”, Tiêu Phong mỉm cười, vuốt râu: “Vậy chúng ta nói về chuyện áo giáp đi. Tiêu sư bá của con sinh ra trong gia đình tướng soái, phụ soái trong trí nhớ của ta hầu như không bao giờ cởi bỏ áo giáp. Ông ấy từng nói, cho dù thống lĩnh tam quân cũng phải chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào, dù chỉ kéo dài hai ba phút thôi cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả trận chiến, vậy nên, bất giác ta cũng có tật xấu này. Tu sĩ cũng có chiến tranh, hơn nữa còn tàn khốc hơn thế giới người phàm rất nhiều, tu sĩ thế hệ chúng ta cũng phải sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào”.
Diệp Thành nghe thấy những lời này thực sự cảm động.
Mặc dù Tiêu Phong đã cố gắng hết sức che giấu, nhưng Diệp Thành vẫn ngửi được mùi lệ khí rất rõ trên người ông, đó là lệ khí có một không hai được luyện ra từ trên chiến trường, có thể nói Tiêu Phong đã tham gia chiến tranh tu sĩ quy mô lớn không chỉ một lần.
“Tiểu tử à!”, khi Diệp Thành đang im lặng suy nghĩ thì Tiêu Phong đã vỗ nhẹ lên vai hắn, mỉm cười bảo: “Nam nhân phải biết đương đầu gánh vác, nếu không làm gì còn chuyện để kể cho thế hệ sau?”
“Diệp Thành sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của sư bá”, Diệp Thành chân thành gật đầu: “Nếu được, khi nào có chiến tranh giữa các tu sĩ, con mong sư bá có thể cho phép con tham gia, con muốn được rèn luyện”.
Nghe vậy, mắt Tiêu Phong loé lên một tia sáng, ông không trả lời Diệp Thành mà nhìn Sở Huyên: “Sở sư muội, đồ nhi của muội còn khiến ta bất ngờ hơn trong tưởng tượng đó!”
“Hắn khác người mà huynh”, Sở Huyên nói rồi còn liếc nhìn Diệp Thành.
“Sư phụ, người lại công kích con”.
“Ta không rảnh”, Sở Huyên tức giận lườm Diệp Thành: “Chiến tranh giữa các tu sĩ là trò đùa à? Dù tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng có khả năng ngã xuống, ngươi đi để làm bia đỡ đạn à?”
“Người không thể nói vậy được”, Diệp Thành lau mỡ trên môi: “Tuy con là tiểu binh, nhưng đôi khi cũng có thể làm đại tướng, cho con khoảng cách đủ gần, con có thể chém được thống soái quân địch đấy”.
“Chuyện này thì ta tin”, Sở Huyên mỉm cười, nghĩ đến cấm thuật Tiên Luân bá đạo của Diệp Thành mà cô cũng phải kiêng kỵ, hôm đó chẳng phải Âm Minh tử tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong kết giới Cửu Minh cũng toàn thân bê bết máu sao?
“Đúng vậy mà!”, Diệp Thành cười hì hì sau đó đứng lên, chạy ra ngoài: “Con ra ngoài đi dạo một chút đây”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!