“Vậy ngươi thích món quà gì?”, Sở Huyên nhìn hắn với vẻ mặt hứng thú.
“Lột sạch đồ ngủ với con một hôm”, Diệp Thành tay làm động tác, miệng toét miệng cười: “Không cởi đồ cũng được”.
“Xem ra ngươi lại ngứa da rồi”.
“Con nói thật mà, con…”, Diệp Thành vừa định nói một tràng lê thê, có điều hắn còn chưa nói xong thì đầu đã quay về một bên, mắt cũng bất giác nheo lại.
“Nhìn gì thế?”, thấy Diệp Thành như vậy, Sở Huyên liền nhìn theo hướng hắn đang nhìn.
Lúc này Sở Huyên mới nhận ra Diệp Thành đang nhìn một tiệm trà, ừm, nói chính xác thì đang nhìn một người đang ngồi bên ô cửa sổ của quán trà đó, hắn trông giống thư sinh, rất nho nhã nhưng khuôn mặt lại non nớt, thân hình nhỏ bé hơn những nam nhân bình thường khác.
Sở Huyên cũng nheo mắt lẩm nhẩm: “Huyền Linh Chi Thể”.
“Sư phụ cũng nhìn ra à?”, Diệp Thành cười nói.
“Nữ giả trang nam, đúng là thú vị”, Sở Huyên cười đáp.
“Con quen rồi”, Diệp Thành gãi tai: “Ở Đan Thành cô ấy mời con uống rượu nên con mới bịa ra cái tên Hạo Thiên thế gia, cũng vì vậy mới gây ra cả loạt chuyện sau này”.
“Còn có chuyện này sao?”, Sở Huyên hỏi: “Vậy cô ấy có nhận ra con không?”
“Con đeo mặt nạ Quỷ Minh”, Diệp Thành cười hi hi: “Có điều con chỉ cần nhìn lần đầu tiên là nhận ra cô ấy, cho dù giải trang thế nào thì dưới Tiên Luân Nhãn của con chẳng gì che đậy được”.
“Không biết cô ấy mà biết thì sẽ thế nào nhỉ?”, Sở Huyên tặc lưỡi.
“Sư phụ, con nói cho người biết, rắc rối nhất không phải là chuyện này”, Diệp Thành ghé sát Sở Huyên: “Thánh nữ Thất Tịch của Thất Tịch Cung là Từ Nặc Nghiên người có biết không? Cô ấy thích Cơ Tuyết Băng, người nói xem có kì lạ không, nếu mà hai người con gái cùng lên giường với nhau thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành bất giác cười: “Đây là do ta nhận ra Cơ Tuyết Băng, nếu ta không nhận ra thì nói không chừng ta cũng sẽ thích cô ấy, một dung nhan vốn đã có sắc, nữ giả trang nam rõ ràng là sự hoàn mĩ”.
“Còn nói con, người cũng thật háo sắc”, Diệp Thành bĩu môi.
“Cắt”, Sở Huyên mặt mày thản nhiên, cô lại lần nữa liếc sang nhìn Cơ Tuyết Băng: “Có điều ta thật sự nể phục sự quyết đoán của cô bé, dám một mình tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông chúng ta, lẽ nào không sợ bị diệt sao?”
“Vậy sư phụ liệu có ra tay diệt cô ấy không?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên hỏi.
“Ngươi thì sao?”, Sở Huyên không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi lại hắn.
“Con không diệt được cô ấy”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, “mặc dù con từng thắng cô ấy nhưng nếu cô ấy muốn đánh thực sự thì con không chặn lại được, vả lại nếu giết con cũng không thể giết cô ấy, oan có đầu nợ có chủ, con không hận cô ấy mà hận đám người Thành Côn”.
“Vậy ngươi có từng nghĩ giữa Hằng Nhạc và Chính Dương sớm muộn cũng sẽ có chiến tranh không?”, Sở Huyên cười nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể sẽ khiến rất nhiều người ở Hằng Nhạc Tông chúng ta phải bỏ mạng không? Có một số chuyện sư phụ không muốn nói với ngươi bây giờ, chiến tránh xảy ra không phải vì ngươi và cô ấy có thù hận hay không, có phải bằng hữu không, lập trường có giống nhau không mà được định sẵn sẽ có một ngày hai ngươi phải gặp nhau trên chiến trường”.
Nói tới đây, Sở Huyên lại nhìn sang Diệp Thành đang im lặng ở bên: “Có lẽ ngươi có thể nghĩ lại chút đi, nếu đổi lại ngươi bị phát hiện khi ở phân điện thứ chín ở Chính Dương Tông thì sẽ có kết cục thế nào?”
“Con sẽ chết rất thảm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Sở Huyên cười nói: “Lòng dạ của Thành Côn có lẽ không như chưởng môn sư bá của con nhưng ông ta có một điểm mà chưởng môn sư bác của con không so sánh được, đó chính là tàn nhẫn. Tấm lòng của chưởng môn sư bá hiền lành nhân từ hơn, nhưng cũng vì sự hiền lành này nên mới khiến Hằng Nhạc Tông phải trả cái giá tương xứng”.
“Sư phụ, lời người nói hôm nay sao vô tình vậy?”, Diệp Thành cau mày nhìn sang Sở Huyên.
“Đó là vì ngươi chưa từng trải qua chiến tranh”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu: “Ngươi căn bản không biết chiến tranh là sự tàn khốc thế nào, ở trước biển máu núi thây, nhân từ căn bản không đáng giá một xu”.
“Nghe ý của sư phụ vậy là muốn ra tay giết cô ấy rồi?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên thăm dò.
“Vậy ngươi có ngăn ta không?”, Sở Huyên hỏi lại.
“Để con đi”, Diệp Thành hít sâu, từ từ sải bước đi vào quán trà nhỏ và ngồi vào cái bàn của Cơ Tuyết Băng.
Thấy Diệp Thành đột nhiên xuất hiện, Cơ Tuyết Băng đang tĩnh lặng uống trà chợt giật mình.