Phía trước, Doãn Chí Bình di chuyển với tốc độ quá nhanh nhưng càng chiến hắn càng chạy, những nơi mà hắn đi qua, núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, mặt đất nứt lìa, hư không như méo xệch.
Không biết tới lúc nào cả hai một đuổi một chạy ra khỏi nước Yên, chúng vượt qua nước Tần, nước Nguỵ, cuối cùng tới phạm vi của nước Sở.
Giết!
Tiếng gào thét của Diệp Thành không hề ngừng lại, đôi mắt hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình ở phía trước. Mặc dù tâm trí của hắn bị che lấp nhưng hắn có mục tiêu phải giết chết bằng được và phải giết giết Doãn Chí Bình không từ cái giá nào.
Phía trước là một thôn bản toàn người phàm sinh sống nhưng Diệp Thành đã mất đi lí trí không hề phát hiện từng thôn bản đều đã nhuốm máu.
“Cứu với, Diệp Thành thành ma rồi, Diệp Thành hoá ma rồi”, ngay sau đó, Doãn Chí Bình ở phía trước bắt đầu hô hào kêu cứu, nhưng đó không phải là lời kêu cứu thực thụ, giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi.
“Cái gì? Diệp Thành hoá ma?”, một số tản tu tu luyện ở nơi thâm sâu cùng cốc xuất hiện.
“Là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông sao?”
“Không tu chính đạo lại đi theo con đường ma đạo”.
“Hừ, tu sĩ chính phái như chúng ta phỉ trừ khử ma”, rất nhiều người bay lên trời nhìn về phía ma khí sục sôi.
Diệp Thành thành ma!
Bốn từ này như được chắp thêm đôi cánh, truyền khắp Nam Sở.
“Cái gì? Thành ma?”, tại nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, khi nghe thấy tin này, mặt mày ai nấy đều tối sầm cả lại.
“Phụ thân , Diệp Thành không thể thành ma được”, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi tái nhợt nhìn người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào.
“Phái người đi xem”.
“Cái gì? Diệp Thành thành ma?”, người của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực nghe tin này thì cũng hoang mang: “Sao vậy chứ? Sao lại thành ma được?”
“Diệp Thành thành ma?”, trong Vạn Hoa Cốc, Gia Cát Vũ nghe được tin này xong thì mặt mày khó coi tới cực điểm.
“Gia gia, người mau đi cứu hắn”, Bích Du tái mặt nhìn Gia Cát Vũ.
“Yên tâm, ta sẽ ra tay”, Gia Cát Vũ bay vào hư không.
“Diệp Thành thành ma?”, ở Đan Thành, mấy người phía Đan Thần nghe được tin này thì đứng bật dậy.
“Sư tôn, Diệp Thành ca ca không phải ma”, Lạc Hi sợ hãi mặt mày nhoà nước mắt, cô kéo tay Đan Thần: “Người mau đi giúp huynh ấy”.
“Hắn là Đan Thánh, sư tôn đương nhiên không thể ngó lơ”, Đan Thần nói rồi biến mất trong đại điện.
“Thành ma?”, sau khi Cơ Tuyết Băng quay về Chính Dương Tông, cô chợt cau mày và quay người bay ra ngoài như một đạo thần hồng.
“Diệp Thành sao có thể thành ma được?”, ở Chính Dương Tông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nghe tin này thì mặt mày thay đổi nhanh chóng, bọn họ không nói lời nào lần lượt bay vào hư không.
“Thành ma? Diệp Thành sao có thể thành ma?”, trong hư không, mặt mày Sở Huyên tái nhợt, tốc độ di chuyển của cô nhanh chóng mặt, sau khi nói với Tiêu Phong cô bèn bay ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu, mới chỉ nửa ngày lại nghe được tin về Diệp Thành như vậy.