“Cho ta một lý do không thể đưa Diệp Thành đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn bình tĩnh đến mức lạ thường, giọng ông ta khản đặc, mặc dù ông ta hết sức phẫn nộ nhưng tất cả đều bị sự áy náy và tự trách choán lấp, ông ta có thể oán hận mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không bảo vệ Diệp Thành chu đáo nhưng ông ta hiểu hơn ai hết người đáng hận nhất là chính mình.
Cho nên ông ta mới bình tĩnh như vậy. Con ông ta đã chết, dù có nổi giận cũng không thể chữa được vết thương lòng.
“Chúng ta là thê tử của Diệp Thành”, Sở Huyên và Sở Linh nhìn Diệp Thành: “Hạo Thiên đạo hữu, không biết lí do này đã đủ chưa?”
Lúc này, không chỉ Hạo Thiên Huyền Chấn mà đến cả mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải nhìn Sở Huyên và Sở Linh, kể cả là người của Ngọc Nữ Phong như Trương Phong Niên và Hổ Oa cũng không kịp phản ứng lại.
Haiz!
Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, có lẽ tới bây giờ bọn họ mới hiểu được ý của Sở Huyên và Sở Linh, hoá ra hai người và Diệp Thành đã vượt qua mối quan hệ sư đồ từ lâu rồi.
Phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn thẫn thờ nhìn Sở Huyên và Sở Huyên tới hai, ba giây.
Ông ta là phụ thân của Diệp Thành, hai vị nữ tiền bối trước mặt ngang hàng với ông ta lại là con dâu của ông ta, mặc dù ông ta không thể hiểu nổi mối quan hệ giữa bọn họ và Diệp Thành nhưng ông ta lại không hoài nghi.
“Ta nói này, cha ngươi sẽ không hỏi hai người phía sư phụ ngươi đã mang thai đứa con của ngươi hay chưa chứ?”, trong Tiên Linh Hư, Thái Hư Cổ Long ho hắng.
“Ngươi cút cho ta”, Diệp Thành sầm mắt mắng: “Giờ là lúc nào rồi, nếu là ngươi thì ngươi có hỏi không? Vô vị”.
“Ta chỉ nói vậy thôi mà, ngươi cuống lên làm gì chứ?”
“Ta không buồn quan tâm tới ngươi nữa”, Diệp Thành bực bội sau đó lại nhìn ra bên ngoài.
Có điều lời của Thái Hư Cổ Long lại có lý. Theo như Hạo Thiên Huyền Chấn thấy, mặc dù Diệp Thành chết rồi nhưng Diệp Thành có hai người vợ, nói không chừng trong hai người này còn mang theo cốt nhục của hắn, nếu như vậy thì con của con trai ông ta chẳng phải cũng mang dòng máu của Hạo Thiên thế gia sao?”
Đương nhiên, Hạo Thiên Huyền Chấn sẽ không hỏi vấn đề này.
Và sự thực thì cho dù Sở Huyên và Sở Linh không hề mang thai đứa con của Diệp Thành thì hắn cũng nhận hai người vợ này.
Ngọc Nữ Các vì câu nói của Sở Huyên mà chìm vào yên lặng.
Câu nói của cô quả thực đã khiến Hạo Thiên Huyền Chấn không biết phải nói sao, ông ta chỉ khẽ khom người xoa lên má Diệp Thành, trong đôi mắt hãy còn giọt nước mắt lăn dài, có lẽ ông ta chưa bao giờ đau lòng như lúc này.
Vẫn là sự trầm lắng, Hạo Thiên Huyền Chấn im lặng xoay người, mặt mày tái nhợt.
“Gia chủ”, trưởng lão của Hạo Thiên thế gia lần lượt đi theo.
“Bỏ đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ phất tay, quay lưng lại phía Sở Huyên và Sở Linh, khàn giọng nói: “Hi vọng có một ngày hai người có thể mang đứa bé tới Hạo Thiên thế gia cho ta”.
“Sẽ có ngày đó”, hai người phía Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, bọn họ có lẽ cảm thấy vui mừng vì Hạo Thiên Huyền Chấn rộng lượng hơn trong suy nghĩ, chí ít thì ông ta không bắt ép bọn họ để đưa Diệp Thành đi.
Hạo Thiên Huyền Chấn đi rồi, mặc dù Diệp Thành không mong muốn nhưng hắn vẫn vẫn đưa mắt nhìn theo, không biết vì sao khi nhìn thấy bóng lưng hơi khom khom của Hạo Thiên Huyền Chấn, lòng hắn chợt nhói đau.
Sau khi Hạo Thiên Huyền Chấn rời đi, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên mới liếc nhìn Sở Huyên và Sở Linh nhưng không nói gì, chỉ từ từ xoay người đi ra.
“Tiểu tử, hai nàng dâu của ngươi cũng không tồi”, trong Tiên Hư Giới vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.
“Ta nói rồi mà, tầm nhìn của ta cũng không tồi đâu”.