Vừa đứng dậy, gã ta đã phun ra một ngụm máu, vẻ mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi là ai?”
“Ngươi nghĩ ta là ai?”, Diệp Thành ở bên này đã buông Hạo Thiên Thi Nguyệt ra, hứng thú nhìn thanh niên tóc tím.
“Vậy thì chết đi!”, thanh niên tóc tím giận dữ hét lên, đầu mày lập tức có một đạo thần quang bay ra, nhìn kỹ thì chính là Âm Dương Luân Bàn, ánh sáng rực rỡ đánh về phía Diệp Thành.
Hừ!
Diệp Thành cười khẩy, tiến về phía trước, không nói một lời đột nhiên giơ tay lên, siết chặt tay thành nắm đấm, Bát Hoang Quyền vung ra chống lại Âm Dương Luân Bàn.
Uỳnh! Rắc!
Âm Dương Luân Bàn lập tức bật ngược lại, phía trên đã có đầy vết nứt.
“Tay không chọi lại binh khí”, trong mắt Hạo Thiên Thi Nguyệt đầy vẻ chấn động: “Người này thật mạnh!”
Bùm! Đùng! Đoàng! Phụt!
Khi cô còn đang ngạc nhiên thì gã thanh niên tóc tím đã vô cùng thảm hại, hắn bị Diệp Thành đánh cho không còn sức trở mình, chưa được năm hiệp toàn thân đã đầy máu.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé, gã ta còn chưa kịp định hình thì đã bị một kiếm Phong Thần của Diệp Thành đâm xuyên qua đầu, đến lúc chết mà hai mắt hắn ta vẫn trợn tròn, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có tu vi ở cảnh giới Linh Hư mà lại chết một cách nhanh gọn như vậy.
“Tam công tử”, những người đang vây đánh ông già áo tím đều nhào tới, ai nấy đều dâng lên sát khí lạnh lẽo.
Diệp Thành cười giễu cợt, di chuyển bộ pháp Thái Hư, chém giết như một bóng ma, thanh kiếm Xích Tiêu trong tay không ngừng di chuyển trong đám người.
Cảnh tượng sau đó cực kỳ đẫm máu và đáng sợ, nơi nào Diệp Thành đi qua đều để lại một vũng máu, hoặc là bị chém bay đầu, hoặc là bị đâm xuyên đầu mày, hoặc là bị một kiếm đâm chết, kẻ nào chết cũng vô cùng thê thảm.
“Chuyện này…”, lần này không chỉ Hạo Thiên Thi Nguyệt mà ngay cả ông già áo tím cũng biến sắc, hơn mười tu sĩ cảnh giới Linh Hư đó! Trong số đó còn có một người ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba, không ngờ lại bị giết một cách không có cơ hội chống đỡ như thế.
Chỉ là làm sao họ biết được rằng Diệp Thành, người tiến đến cảnh giới Chân Dương tầng thứ chín đã có tư cách chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Linh Hư, giết kẻ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba với hắn mà nói chỉ như chơi trò chơi mà thôi.
“Không… không…”, khi hai người còn đang kinh ngạc thì người cuối cùng đã bị Diệp Thành ép lùi về phía tường đá phía sau, lảo đảo, sợ hãi nhìn hắn.
Diệp Thành sải bước về phía trước, không hề có chút thương xót, hắn ra tay nhanh gọn, một nhát kiếm Phong Thần đâm xuyên qua đầu người đó.
Lúc này, hơn mười người ở cảnh giới Linh Hư của Âm Dương thế gia đã bị Diệp Thành giết sạch, không ai may mắn thoát khỏi.
Diệp Thành cất kiếm Xích Tiêu đi, bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm, mười mấy túi đựng đồ được hắn nhanh chóng nhét vào tay áo.
Bây giờ hắn rất nghèo, cực kỳ nghèo! Trên người hắn không có lấy nửa viên linh thạch, hắn phải kiếm tiền, không có tiền không tự tin! Có tiền mới có cảm giác an toàn, đây là suy nghĩ của hắn.
Hơn nữa, thủ pháp của hắn vô cùng điêu luyện, không chỉ lấy túi đựng đồ của bọn họ mà còn lấy đi tất cả đồ trang sức treo trên người họ, nếu không có Hạo Thiên Thi Nguyệt ở đây thì hắn còn sẽ lột quần áo từng người rồi lấy sạch.