Phía trước có người xếp hàng lên Truyền Tống Trận. Diệp Thành đưa mắt nhìn, hắn tự giác đứng vào cuối cùng.
“Nghe nói gì chưa? Hôm qua có người dẫn tới thiên kiếp, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới không Minh bị đánh chạy toán toạn”.
“Nghe nói thì nghe nói rồi nhưng ta không kịp tới, ta từ Phong Nguyệt Cổ Trấn truyền tống tới thì đã muộn rồi”
“Thật đáng tiếc”.
Phía trước cũng có những người đang xếp hàng lên Truyền Tống Trận nhàn rỗi nói chuyện khiến Diệp Thành đứng sau gại gãi mũi. Nếu như để bọn họ biết người làm loạn cả Bắc Chấn Thương Nguyên tối qua chính là người cuối cùng trong cùng hàng với bọn họ thì khong biết bọn họ sẽ có vẻ mặt thế nào.
“Tiểu tử, ngươi đi đâu?”, thế rồi cũng tới lượt Diệp Thành.
Người trấn thủ Truyền Tống Trận là một lão già tóc bạc, giọng nói ôn hoà giống như một lão gia gia hiền lành, so với Viên Trí tối qua thì ông ta mạnh hơn rất nhiều.
“Phong Nguyệt Cổ Thành ạ”, lão già ôn hoà nên Diệp Thành rất lễ phép đáp lời.
Còn Phong Nguyệt Cổ Thành là nơi mà trước đó Diệp Thành đã từng tìm hiểu, cách nơi này không xa vả lại còn ở phía nam, quan trọng hơn cả đó là Phong Nguyệt Cổ Thành có Truyền Tống Trận loại to, và đây mới chính là mục đích của hắn.
“Một trăm nghìn linh thạch”, lão già lại mỉm cười ôn hoà, nói.
“Rẻ hơn Thương Lang Cổ Thành nhiều”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm, hắn mỉm cười đưa túi đựng đồ, sau khi giao tiền xong, hắn liền bước vào Truyền Tống Trận nhưng bị lão già chặn lại.
“Tiểu hữu, xin đợi một chút, Phong Nguyệt Cổ Thành có người muốn Truyền Tống tới đây”, lão già khẽ xua tay.
Diệp Thành mỉm cười đứng yên một bên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!