“Ông có bệnh à?”, Không Sơn đột nhiên ra tay khiến Diệp Thành tức tối mắng chửi, hắn vội lùi về sau, vừa dừng lại thì đã bị mười mấy thuộc hạ của Không Sơn bao vây, đến cả nữ tử kia cũng không ngoại lệ.
“Nói, ngươi làm cách nào mà ra khỏi hoang mạc được?”, Không Sơn đột nhiên gằn giọng.
“Nào, lại gần một chút, ta nói cho ông”, Diệp Thành toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, người đâu, bắt lấy hắn”, Không Sơn lập tức hạ lệnh.
Ngay sau đó, mười mấy tên mặc đồ đen vây đến.
“Bắt cái đầu các ngươi”, Diệp Thành giây phút trước còn bất động thì lúc này hắn đã vung tay quất ra roi Đả Thần Tiên, vả lại còn không hề nương tay khiến tên mặc đồ đen xông lên phía trước lập tức bị giáng một roi thẫn thờ.
Thấy vậy, Không Sơn nheo mắt, ông ta nhìn chằm chằm vào cái roi sắt trong tay Diệp Thành, với khả năng nhìn nhận của ông ta, đương nhiên có thể nhìn ra đó là roi sắt chuyên đánh vào linh hồn con người.
A…!
Khi Không Sơn đang chăm chú quan sát thì tiếng hét liên tiếp vang lên, đợi tới khi ông ta kịp đưa mắt nhìn thì mười hai tên thuộc hạ ở cảnh giới Không Minh của mình đều đã ôm đầu lăn lê trên mặt đất.
“Tới lượt ông”, Diệp Thành vặn cổ nhìn Không Sơn với vẻ mặt hứng thú, ông ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, giết chết ông ta chẳng qua cũng chỉ mất chút công sức thôi.
“Muốn chết”, Không Sơn đột nhiên nạt nộ, giữa trán ông ta có huyết quang bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là bảo ấn màu máu, trong chốc lát nó biến lên to dần và giáng từ trên trời xuống, ông ta muốn lập tức trấn áp Diệp Thành.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn không nói lời nào, quất roi vào bảo ấn kia.
A…!
Chỉ nghe tiếng gào thét vang lên, lão già loạng choạng lùi về sau, đôi mắt tối sầm cả lại, đầu óc đau đớn choáng váng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!