Nhìn viên đá đó từ xa, dường như Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy tượng gỗ nhỏ không có đầu bên trong viên đá đó.
“Đây có phải viên đá có tượng gỗ nhỏ mà ngươi nói không?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó còn không quên bổ sung: “Ta muốn có viên đá đó”.
“Hiểu rồi, không giành với ngươi đâu”.
“Một trăm mười nghìn”.
“Một trăm năm mươi nghìn”.
“Hai trăm nghìn”.
Khi hai người họ nói chuyện thì cuộc đấu giá bên dưới đã bắt đầu, nhưng cũng chỉ có ít người ra giá, có vẻ rất ít người coi trọng viên đá có bề ngoài chẳng đẹp mắt này, vì thế họ chỉ ngồi đó chờ người khác đấu giá.
“Ba trăm nghìn”, cuối cùng Diệp Thành cũng ra giá, hơn nữa còn tăng một trăm nghìn linh thạch một lần.
“Bốn trăm nghìn”, chẳng mấy chốc đã có người tăng giá, hơn nữa người này lại khiến Diệp Thành phải bất đắc dĩ, vì đó không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc phía Nam Đại Sở.
“Thuộc về ông đó”, Diệp Thành từ bỏ, không phải hắn không muốn viên đá đó mà vì hắn không muốn tranh với Thượng Quan Bác, cứ tiếp tục như vậy thì bên được lợi chỉ có thành cổ Thiên Long.
Khi quyết định từ bỏ, Diệp Thành đã hạ quyết tâm, cùng lắm thì sau khi Đại hội đấu thạch kết thúc, hắn sẽ đi tìm Thượng Quan Bác.
Cuộc đấu giá cho viên đá thứ một trăm chín mươi đến nhanh mà đi cũng nhanh, Thượng Quan Bác bỏ ra bốn trăm nghìn linh thạch đã mua được.
“Xẻ đá công khai”, ông lão họ Dạ còn chưa hỏi, Thượng Quan Bác đã mỉm cười bảo.
Ông lão họ Dạ hiểu ý, vung dao đá lên.
Dưới sự chú ý của mọi người, từng lớp vỏ đá được xẻ ra, nhưng đến khi viên đá được người ta xẻ chỉ còn bằng quả dưa cũng không thấy có ánh sáng phát ra, không có hiện tượng gì lạ.
Lúc này đã rất nhiều người nhìn Thượng Quan Bác bằng ánh mắt cảm thông.
“Xui xẻo rồi!”, trên chỗ ngồi, Tư Đồ Tấn nhìn Thượng Quan Bác bên cạnh với vẻ mặt rất đáng đánh.
“Cút!”, Thượng Quan Bác chửi một tiếng, sắc mặt hơi khó coi. Tuy rằng bốn trăm nghìn linh thạch không nhiều, nhưng ông ta lại mất mặt.
Rắc!