“Ta mệt rồi, nên nghỉ thôi”, ông lão xua tay, khuôn mặt hiền từ nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt nhuốm màu bể dâu kia như đang nhớ lại hình ảnh thuở xưa. Ông ta mỉm cười mỏi mệt: “Tiểu hữu, nếu ngươi có thể sống sót ra ngoài, nếu như có ngày ngươi gặp được sư tôn của ta thì thay ta dâng lên người đại lễ, nói với người, đồ đệ Chung Viêm của ông ấy chưa từng…”
Ông lão không nói tiếp nữa vì cơ thể của ông ta đã hoàn toàn tiêu tán, hoá thành tử khí dày đặc bao lấy Diệp Thành.
Diệp Thành đứng sững sờ tại chỗ, hắn nhìn vào nơi mà ông lão tiêu tán, vẻ mặt thương cảm. Chung Viêm của hiện tại giống như Khương Thái Hư của hôm đó, khiến người ta không khỏi cảm thấy bi thương.
Haiz!
Diệp Thành thở dài, lặng lẽ quay người. Có lẽ vì toàn thân hắn được bao quanh bởi tử kí nên hắn đi xuyên qua được vách đá dễ dàng và lại lần nữa ra được bên ngoài.
“Cô ta đâu nhỉ?”, trên đầu Diệp Thành lơ lửng Đại La Thần Đỉnh, hắn không thở nổi, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Nam Minh Ngọc Thu đâu.
Grào! Grào!
Tứ phương chỉ toàn tiếng gào thét và tiếng gầm phẫn nộ của tà linh, thế nhưng từng tà linh lướt qua bên người hắn như không hề trông thấy hắn vậy.
“Mình không nên ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa”, Diệp Thành lập tức quay người đi về một phía.
Lúc này, hắn nhìn thấy trên mặt đất đầy vết máu, vả lại còn là vết máu lưu lại cách đó không lâu.
“Có lẽ là vết máu của Nam Minh Ngọc Thu”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn đi men theo vết máu trên mặt đất.
Diệp Thành không ngừng tìm kiếm và hắn cũng liên tục gặp phải tà linh và ác linh, vả lại càng đi vào sâu thì khí tức ác oán lại càng mãnh liệt, theo đó, tà linh và ác linh cũng nhiều lên trông thấy.
Ngoài những điểm này ra thì còn rất nhiều thứ hình thái dị thường, trong đó có từng bóng người không đầu cầm theo chiến thuẫn, trông hết sức ghê sợ.
“Không phải cô ta chết rồi chứ?”, Diệp Thành tìm kiếm hồi lâu mà không thấy Nam Minh Ngọc Thu đâu.
“Không đến mức chết dễ dàng như thế chứ, cô ta có pháp khí hộ thể mà”.
“Hay là cô ta đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi?”
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn vẫn tiến về phía trước, Đại La Thần Đỉnh cũng rung lên liên hồi như thể có linh tính, cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.
Cuối cùng, Diệp Thành dừng lại bên dưới một tảng đá đen xì khổng lồ, hắn nhìn thấy bóng hình của Nam Minh Ngọc Thu.
“Ôi trời, ta còn tưởng cô chết rồi chứ”, Diệp Thành vội đi tới nhưng dù hắn hô gọi thì Nam Minh Ngọc Thu lại không hề có phản ứng lại.
Diệp Thành cảm thấy khác thường, hắn bất giác nhìn Nam Minh Ngọc Thu từ đầu tới chân.