Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“Được rồi, đừng lải nhải nữa. ông xem ông đeo tạp dề y chang như là đàn bà vậy, có ông chồng nào cứ suốt ngày ở nhà chơi với đồ ăn như ông không? Chẳng ra dáng đàn ỏng một chút nào cả.” Mẹ của Trương Thục Phi cởi giày cao gót ra, cằn nhần.
“Mẹ của xấp nhỏ, Tiếu Lạc đang ớ đây đỏ, bà cho tôi chút mặt mũi được không?”
“Còn cần mặt mũi gì chứ? Bà đây đói sáp chết rồi, mau bưng đồ ăn lên đi, lát nữa tôi còn hẹn mấy chị em đi làm tóc nữa.” Mẹ của Trương Thục Phi ngồi xuống ghế sỏ pha trước.
Trong khi đó Trương Thục Phi đi lấy bát đĩa và đũa, còn Lạc Tú đã vào bếp để phụ giúp bưng đồ ăn.
‘Thục Phi, lại đây một lát. Không phải mẹ đã nói với con phải có măt nhìn người một chút sao? Con xem mẹ đã gặp phải một người không có tiền đồ như ba con rồi, phải sổng những ngày tháng như thế nào con cũng đã rõ. Bây giờ con xem tên kia kìa, vừa đến đã lao vào nhà bếp, mẹ thật lo lẳng nỏ lại cùng một loại với ba con quá.”
Khi mẹ của Trương Thục Phi nhìn thấy Lạc Tú vào bếp giúp dọn đồ ăn, bà ta không thích điều đór ngược lại còn nói xấu sau lưng anh.
Mặc dù mẹ của Trương Thục Phi đã hạ giọng khi nói những lời này, nhưng dù sao Lạc Tú cũng là linh hồn tiên tôn, làm sao anh có thế không nghe thấy chứ?
Thật ra nếu như Lạc Tú không đi bưng đồ ăn thì mẹ của Trương Thục Phi lại nói anh thật sự coi mình là khách sao?
Lại sẽ nói mấy câu như cũng không biết đi phụ giúp này nọ.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra, cá bốn người bắt đầu ngồi ăn cùng nhau.
“Lạc Tú, tôi muốn hỏi cậu tới Tân Châu để làm gì vậy?” Mẹ của Trương Thục Phi bắt đầu lên tiếng, mục đích rồ ràng là muốn ra điều kiện với Lạc Tú.
“Mẹ, ăn cơm đi.”
“Con gái à, có mây chuyện phải nói cho rõ ràng. Cho dù làm gì, nhất định phải nộp tiền cho con.”
‘Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch gì cả.” Lạc Tú trả lời, anh nhớ trước khi đến thì đã sắp xếp cõng việc và đến làm việc ở công ty cúa Trương Thục Phi, nhưng Lạc Tú không thèm giải thích.
“Hả? Vậy cậu định khi nào sẽ mua nhà? Tôi nói cho cậu biết, lúc nãy tôi nhác đến căn biệt thự thời đại đó không phải là chỉ buột miệng nói chơi đâu, thật sự là yêu cầu bên kia phải mua nhà ở đó.” Mẹ của Trương Thục Phi nhướng mày nói.
“Hơn nữa con gái của tôi xuất sâc như vậy, mấy người muốn mua xe thì phải là xe sang. Tôi cũng không muốn làm khó cậu, dù sao cũng mới đi làm, nhưng dù thế nào cũng phải là xe trên trăm vạn mới được.” Mẹ của Trương Thục Phi lại bát đầu đòi hỏi.
“Cậu cũng đừng trả lời tôi. Tôi có thế nói cho cậu biết gần đây có một cậu nhà giàu kia đang theo đuối Thục Phi của chúng tôi.” Mẹ của Trương Thục Phi lại nói, ý tứ rất rõ ràng, con gái của chúng tôi không hề sợ ế.
“Mẹ!” Trương Thục Phi sợ hãi nói.
Mà Lạc Tú liếc nhìn Trương Thục Phi, trong mắt cô ta lại có vẻ bối rối tránh né.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Trương Thục Phi đứng dậy đi mớ cửa đế che giấu sự bối rối của mình.
“Chào, Thục Phi, thì ra em ờ nhà à? Sao lại không trả lời điện thoại của anh?”
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc bộ đồ Versace cao khoảng một mét tám, đeo kính râm, trên cố tay khoe chiếc đồng hồ trị giá mấy chục vạn, vừa nhìn là biết công tử nhà giàu có, trên tay còn cầm một bó hoa.
Và phía sau người đàn ông còn có một chiếc Cayenne màu đen đang đậu.
“Sao anh lại đến đây?” Trương Thục Phi nhìn thấy anh ta thì
càng thêm luống cuống.
“À, chắng phải hôm nay là ngày nghỉ à? Anh muốn hỏi em có rảnh không? Tối nay đi xem phim nhé?” Người đàn ông dịu dàng nói.
“Đêm nay tôi bận rồi, không đi được.” Trương Thục Phi do dự một lát rồi từ chối, dù sao Lạc Tú vẩn còn ở đây.
“Ôi, là Tiếu Trần à, sao cháu lại tới đây? Đừng đứng bên ngoài nói chuyện, nhanh lên, mời vào trong, mời vào trong.”

Nhấn Mở Bình Luận