Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Đẩy cửa văn phòng ra, một nhóm người đang váy quanh, trong đó có mấy cô gái đang đứng.
Một người trong số những bạn học nữ bị trầy xước trên mặt và đang khóc.
Còn một số em vừa khóc vừa nói, dường như bị đánh không hề nhẹ.
ở phía bên kia, là một cô gái cao một mét bảy, cô gái mặc một chiếc áo ba lồ màu đen với một hình xăm lớn nhiều màu sác trên vai, tóc nhuộm màu xám khói và trang điểm đậm.
Cô ta còn mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, trên đùi có hình xăm.
Cô ta vẫn đang nhai kẹo cao su, vẻ mặt lạnh lùng, đứng đó không nói lời nào.
Thậm chí trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường, không thèm liếc nhìn mọi người lấy một cái.
Nhìn y như một tên du côn.
Khi Lạc Tú bước vào, các cặp măt đều quay qua liếc nhìn anh.
“Có chuyện gì vậy?” Tất nhiên Lạc Tú sẽ không nghĩ đó là một vấn đề lớn, cũng không phải là một vụ giết người, anh đã nhìn thấy những vụ việc còn lớn hơn thế nữa, việc này chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi.
“Thầy Lạc à, thầy tới đúng lúc lắm, chúng tôi đang bàn bạc về chuyện đi báo cảnh sát đây.” Tôn Huy Nam CƯỜI chế nhạo.
Mà Trần Hữu cũng cười khẩy.
“Thầy Lạc, học trò cúa anh được lâm, bây giờ đả là tội phạm rồi
đấy”
Lúc trước bọn họ không dám động đến Chu Tiếu Lyr bởi vì nhà của Chu Tiếu Ly là người giàu nhất Thõng Châu, có quan hệ với nhiều thế lực, hơn nữa còn rất vững châc.
Ngay cả khi biết Chu Tiểu Ly ờ trường làm điều xầng bậy thì cũng chỉ mắt nhắm mât mờ cho qua.
Nhưng lần này thì khác, rõ ràng là nhằm vào Lạc Tú. Giờ đây sự việc đả làm ầm ĩ lẽn, cho dù thế nào thì Lạc Tú cũng phải đứng mũi chịu sào.
Bởi vì Lạc Tú là giáo viên chủ nhiệm của Chu Tiểu Ly.
“Thầy Trần à, tôi phải nhắc anh rằng là một giáo viên thì phái có văn hoá, chú ý đến cách dùng từ của mình.” Lạc Tú mỉa mai.
“Sao hả? Chê tôi nói khó nghe à? Anh cứ đế dành hơi sức mà giải trình với cảnh sát, tôi đã gọi họ rồi.” Trần Hữu đắc ý cười.
“Được, vậy ở đây không còn chuyện của anh nữa, anh đi đi.” Lạc Tú cũng mỉa mai.
“Cái gì mà không phải chuyện của tôi chứ, tôi là chủ nhiệm khoa, đây là việc tôi phải quản. Học sinh này ở lớp anh chủ nhiệm, buổi tối không về nhà mà còn đi bộ đến ký túc xá nữ đế thu phí bảo vệ.” Trần Hữu lạnh lùng chỉ vào Chu Tiểu Ly nói.
“Thầy Trần, anh là người văn minh, xin hãy chú ý đến phấm chất của mình. Anh cũng là một giáo viên, hãy chú ý lễ độ của mình. Mẹ anh không dạy anh nói chuyện mà chỉ tay vào người khác là bất lịch sự sao?” Lạc Tú mờ miệng mắng.
‘Họ Lạc kia, anh có ý gì?’
“Chỉ cho phép học sinh của cậu bẳt nạt bạn bè, thu phí bảo vệ, chúng tôi chỉ dạy dỗ vài câu mà cậu không cho à? Vậy những đứa trẻ bị đánh này không phải là người à?” Tốn Huy Nam cũng đứng lên máng.
“Mấy người đây là đang giáo dục con trẻ đó hả?” Lạc Tú cười.
‘Tiểu Ly, đi theo thầy trước.” Lạc Tú bước tới, nám lấy tay Chu Tiếu Ly.
“Sao hả họ Lạc kia, cảnh sát vần chưa tới mà đã muốn dần người đi à?”
‘Tôi chỉ không muốn làm gương xấu cho lũ trẻ mà thôi! Yên tâm đi, tôi sẽ không đi đâu.” Sau đó Lạc Tú nám tay kéo Chu Tiếu Ly vào một căn phòng khác được ngăn cách bằng một cánh cửa kéo.
“Tiểu Ly đã đòi của các em bao nhiêu?” Lạc Tú quay lại và hỏi mấy cô gái đang khóc.
Nhưng mấy cô gái đó chỉ khóc mà không nói gì.
Dĩ nhiên trước đó Trần Hữu đã thỏa thuận với họ và bảo những cô gái này diền càng đáng thương càng tốt.
“Sao hả họ Lạc kia, cậu muốn dùng tiền bịt miệng họ hả?” Tôn Huy Nam đứng lên nói.
“Người ở bên trong kia, một cô gái lại làm ra những chuyện như vậy mà còn không biết xấu hổ, tôi cũng cảm thấy xấu hổ
“Lúc nhỏ không chịu học hành, khi lớn lẻn chầc chán sẽ là tai hoạ gây nguy hiểm cho xã hội.” Tôn Huy Nam mắng.
“Mẹ nó chứ!” Lạc Tú dùng trái tay tát thẳng vào mặt Tôn Huy Nam, ông ta xoay một vòng rồi mới ngã xuống đất.

Nhấn Mở Bình Luận