Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

“ôi, làm gì vậy? Thầy Lạc à, đánh người là không đúng, có gì thì từ từ nói.” Ngay lập tức, các giáo viên vần đang xem náo nhiệt đả vây quanh lại.
“Được, họ Trần kia, anh dám đánh người, tôi sẽ khiến anh mất mặt.” Trần Hữu chỉ vào Lạc Tú quát lớn.
Nhưng trong lòng anh ta lại tràn đầy niềm vui, gây chuyện đi, hãy gây chuyện ầm ĩ vào.
Một lúc lâu sau, Tôn Huy Nam mới đứng dậy, che miệng, nửa khuôn mặt sưng tấy.
“Cậu dám đánh tôi? Cậu tiêu đời rồi, tôi sẽ tố cáo cậu, tôi sẽ khiến cậu phải ngồi tù.”
‘Tôi đánh ông đấy, còn bày đặt làm gương cho người khác ư? Bọn chúng ai ai cũng là kẻ hiếu chuyện, còn cần ông phải dạy dỗ gì chứ?”
“Ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, nhưng đó khồng phải là lý do ồng dùng đế trừng phạt học sinh. Học trò quá đáng, nhưng ông với tư cách là một giáo viên mà nói em ấy như vậy càng quá đáng hơn.” Lạc Tú mắng.
“Còn nữa, ông đừng tưởng tòi không biết mấy người đang làm gì. Mấy người ngay cả tư cách làm giáo viên còn không có, nói tráng ra, mấy người muốn lợi dụng chuyện của mấy đứa nhỏ đê’ làm khó tôi có đúng không?”
“Đi lợi dụng một đứa trẻ, đây là thái độ làm gương cúa mấy người đó hả? Tự hỏi lương tâm xem có xứng với hai chữ giáo viên khỏng?” Lạc Tú nhìn Tôn Huy Nam với vẻ chán ghét.
“Tôi không quan tâm, hôm nay cậu đã đánh người thì cứ chờ đó, cảnh sát sẽ tới đây ngay.” Tôn Huy Nam đau đến mức nước mát chảy ròng ròng.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát cảnh sát đã tới.
Nhưng người dẫn đầu vừa bước vào đã choáng váng.
“Anh Lạc? Sao anh lại ở đây?” Người tới không phải ai khác, mà là đội trưởng Chu.
“Đội trưởng Chu, là anh sao?” Lạc Tú cười.
“Ôi, tôi mới được chuyển đến khu vực này.” Đội trưởng Chu rất nhiệt tình, sau sự việc lần trước, anh ta đã cổ ý xin thuyên chuyền từ bên đó qua một thời gian, qua bên khu vực phát triển này phụ trách.
Sau đỏ, cá hai bât đầu ôn lại chuyện cũ. họ nói về rất nhiều thứ và cuối cùng đội trưởng Chu chỉ nói một câu.
“Vậy tôi về trước đây, lát nữa mời anh đi ăn cơm.” Đội trưởng Chu xoay người chuẩn bị rời đi.
Trong suốt thời gian đó không hề liếc nhìn đám người kia lấy một cái.
“Này, đồng chí cảnh sát, khoan đã, anh ta đánh người mà!” Tôn Huy Nam bưng mặt, sau đó chỉ vào chính mình.
Mà đội trưởng Chu đang chuẩn bị đi ra ngoài lại cau mày, thâm nói rằng người đàn ông này là đồ ngốc à?
Anh ta đả làm rõ ràng như vậy, ông ta còn không nhận ra sao?
Đã nói rằng sẽ mời Lạc Tú đi ăn cơm, vậy mà còn đề cập đến việc bị đánh là sao?
Bị dồn vào đường cùng, đội trưởng Chu đành phải cười gượng VỚI Lạc Tú rồi nói mấy lời cỏng bang.
“Được rồi, trước tiên hai anh đưa người bị thương này về đồn cảnh sát lấy khấu cung đi.” Hai người đàn ông mặc đồng phục đi tới đưa Tôn Huy Nam đi.
Sau đó đội trường Chu nói với Lạc Tú.
“Đánh người là không đúng, gây rối trật tự công cộng thì cảnh cáo trước, phạt hai trăm. Anh Lạc, anh ký tên đi, lát nữa nhớ lấy tiền đến nộp.” Đội trướng Chu lấy giấy bút ra, sau đó Lạc Tú ký tên.
“Được rồi, cả đội đi về.”
Tôn Huy Nam ở ngoài cửa sững sờ, sao lại thế này?
Chuyện này rõ ràng là do mình bị đánh, mà sao lại có cảm giác mình mới là kẻ đánh người nhỉ?
Ngay khi đội trưởng Chu vừa bước ra khỏi cửa, anh ta đã xé tờ giấy và ném nó vào thùng rác bên hành lang.
“Dần đi.”
Tôn Huy Nam đã được định sằn là đêm nay sẽ phải chịu lạnh ở trong cục cả đêm rồi.
Các giáo viên khác nhìn nhau, nhìn đến mức trợn mầt há mồm.

Nhấn Mở Bình Luận