Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

 

“Tôi thừa nhận là thầy cũng có một ít năng lực, nhưng với tôi thì vô dụng. Cho dù là mua chuộc tôi, đe dọa tôi, hay bất kỳ cách nào khác đều vô dụng!” Lưu Chí Cường tiếp tục cười.
“Nói cách khác, thầy không thề làm gì tôi, hiệu trường cũng chẳng làm gì được tôi. Trong trường này, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nhìn sắc mặt tôi.” Lưu Chí Cường ngạo nghễ nói.
“Xa hội này rất thực tế, chính là như vậy đấy.” Vê điểm này, Lưu Chí Cường hiểu rất rõ ràng.
“Ba của em biết em nói những lời này không?” Lạc Tú hỏi.
“Ba tôi? Xin lỗi nha, đúng là tôi rất sợ ba mình nhưng thầy đừng hòng nghĩ sẽ đi tố cáo tôi. Tôi dám cam đoan thầy gọi điện tới chưa chác đã gặp được ông ấy, thầy sẽ không thế qua
được cửa ải thư ký kia đâu.” Lưu Chí Cường có vẻ bình tĩnh và đâc ý.
“Hơn nữa tôi cũng hiểu ý thầy, có phải thầy định mời phụ huynh không?” Lưu Chí Cường có vẻ tự hào khi nhìn thấy mánh khoé của Lạc Tú.
“Thầy có thế hỏi cái tên ngốc ở phía sau, đừng nói là ba tôi mà ngay cả toàn bộ phụ huynh của lớp ba này, thầy sẽ không thể mời được ai hết. Thầy chỉ là một giáo viên, cách làm này dế nghe quá nhỉ.”
“Nói khó nghe hơn, thầy chỉ là một người làm công ăn lương, còn chúng tôi» nếu không phải con nhà giàu có thì là con nhà quan chức, hoặc là con nhà quyền quý, hoặc là con của một nhản vật máu mặt nào đó ỞThỏng Châu, không phải là một kẻ làm công như thầy có thể lay động được.” Lưu Chí Cường phân tích rat thấu đáo.
“Xả hội chính là thực tế như vậy. Ngay cá kẻ ngu ngốc sau lưng thầy, là con trai của người đứng thứ hai ờ Thông Châu, thế mà còn không mời được phụ huynh của chúng tôi. Thầy hãy suy nghĩ cho kỹ đi, thầy là cái thá gì so với anh ta?”
“Càng đừng nói đến việc mời ba mẹ tôi đến đây.”
“Cho nèn thầy sẽ không làm được, thầy hãy từ bò ý định đi.
Sau này trong lớp sổ ba, tôi mới là người có tiếng nói cuối cùng, Uất Kim Hương cũng là tôi nói mới tính.”
Lưu Chí Cường rất có năng lực phán đoán, nói xong, cậu ta nhìn Lạc Tú cười khẩy, giống như là chờ Lạc Tú phán bác, cũng tưa như muốn xem trò cười của Lac Tú.
“Được rồi, nói tới đây thôi. Nếu hôm nay ba em không đến đánh em thì tôi sẽ theo họ em.” Lạc Tú không thèm nói nhiều, cứ thế bước ra ngoài.
Đối phó với những người như Lưu Chí Cường cần một điều gì đó thực tế, bởi vì tên nhóc này, mặc dù trong mát Lạc Tú là đứa con trai ngu ngốc của gia đình địa chủ, nhưng ít nhất cậu ta cũng thông minh hơn nhiều so với những người bạn đồng trang lứa.
“TÔI chờ nha.”
Mặc dù Lạc Tú đã đi xa nhưng Lưu Chí Cường vần hét với theo Lạc Tú, như thế đang cười nhạo anh.
“Ha ha ha, Chí Cường, vẫn là cậu giỏi nhất, đã khiến thầy ta bỏ đi trong sự kinh ngạc.”
“Ha ha, Chí Cường, nếu Thánh Đào không quay lại thì cậu chính là người có tiếng nói cuối cùng trong ngôi trường này!”
“Chí Cường, cậu không sợ thầy ta sẽ mời ba cậu đến thật à?” Lúc này Hàn Phong mới hỏi.
“Đến đây, tôi sẽ cho phân tích cho tên ngốc nhà cậu!” Lưu Chí Cường tiến sát lại, không hề lo lâng chút nào.
“Nhìn thấy tên ngốc ngoài cửa kia không?” Lưu Chí Cường chỉ vào Trần Hữu đang đứng ngoài cửa, đương nhiên Trần Hữu đã nghe thấy những lời này, dù rất tức giận cũng không dám nói

Vốn dĩ anh ta đến đây đê’ xem trò cười của Lạc Tú, không ngờ lại bị măng tới tấp, nhưng đối với con trai của lãnh đạo cao nhất ở Thông Châu thì đúng thật là Trần Hữu không dám nói lời nào.
Cuối cùng, Trần Hữu không còn cách nào khác đành tức giận bỏ đi, đến văn phòng chờ xem trò cười của Lạc Tú.
“Tên ngốc đó năm lần báy lượt nhắm vào Lạc Tú, phái không?” Lưu Chí Cường nói.
Hàn Phong và đám người vây quanh Lưu Chí Cường gật đầu.
“Theo tính khí của họ Lạc kia thì châc chắn đã trừng trị thầy ta từ lâu rồi, nhưng họ Lạc kia vẫn không làm. Điều này cỏ nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là gì?” Hàn Phong hỏi.
“Con mẹ nó, cậu thật là ngu ngốc, điều đó có nghĩa là họ Lạc kia không có khả năng đánh trả, càng không có khả năng xử lý tên Trần Hữu ngu ngốc kia.”
“Ngay cả Trần Hữu mà thầy ta còn không xử lý được thì sao có thế mời được ba tôi chứ? Cậu tưởng ba tôi nhàn rỗi lắm hay sao mà lại chịu đến trường chỉ vì việc tôi quậy phá hả?” Lưu Chí Cường khoát tay nói.
Còn có một điều nữa mà Lưu Chí Cường không nói, bởi vì nói ra sẽ rất mất mặt.
Thật ra ngay cả Lưu Chí Cường gọi điện đến gặp ba thì cũng đều là thư ký nghe máy, phần lớn thời gian ngay cả bản thân cậu ta cũng không thế liên lạc được với ba của cậu ta.
Có lẽ đây chính là lý do tại sao Lưu Chí Cường lại càng nối loạn hơn.

Nhấn Mở Bình Luận