Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

 

“Nếu thầy ta có thể xử lý tên ngốc Trần Hữu, có lẽ tôi còn sợ!” Phân tích của Lưu Chí Cường không phải là không có lý, chỉ số IQ của cậu ta đã vượt quá IQ mà ở độ tuối cậu ta nên có.
Nếu không chác chấn, cậu ta sẽ không làm chuyện này, nhưng nếu đã làm thì có nghĩa là cậu ta rất chác chán. Nhưng hiển nhiên là cho dù Lưu Chí Cường có thông minh đến đâu thì cũng không thế tính được Lạc Tú là ai!
Hoặc chính vì sự thông minh này đôi khi sẽ đánh lừa cậu ta, cũng như lúc đầu cậu ta sẽ loại bỏ trước tiên khả năng Lạc Tú chính là Lạc gia.
Và điều này đủ đế khiến cho Lưu Chí Cường gặp xui xẻo.
“Ha ha, dù sao tôi cũng muốn xem hòm nay có thế mời ba không. Nếu không mời được thì tôi xem sau này thầy ta có còn mặt mũi không?”
“Tôi nghĩ Chí Cường à, lần này nhất định thầy Lạc của chúng ta sẽ bị bại trong tay cậu.” Một đám người bỡn cợt. còn Lưu Chí Cường lại thấy lâng lâng.
Mà điện thoại di động của Hàn Phong cũng đổ chuông, lè tin nhắn của lão đại cậu ta gửi đến, nhác nhở rằng ngày mốt là cuối tuần, đừng quên đưa mấy bạn nữ đến đó.
Đương nhiên Hàn Phong trá lời đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Chuyện của Lưu Chí Cường nhanh chóng trôi qua, có vẻ như chỉ đế ra oai với Lạc Tú hoặc chỉ để tuyên bố với Lạc Tú rằng ở lớp ba này ai mới là người quyết định.
Khi Trần Hữu trở lại văn phòng, trước tiẻn anh ta rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó xác nhận lại lần nữa, cẩn thận suy nghĩ rồi xác nhận lại lần nữa.
“Lão Tôn, nếu tôi nói muốn mời ba của Lưu Chí Cường, ông nghĩ có được không?” Trần Hữu hỏi rất nghiêm túc.
Câu hỏi này khiến Tôn Huy Nam nói thầng mà khỏng do dự.
“Thầy Trần à, mặc dù cậu cũng có hậu thuẫn nhưng tôi nghĩ cậu không thê’ làm được chuyện này, thật sự không thế làm được.”
‘Tôi cũng nghĩ tôi làm không được.”
“Nhưng tôi nói cho ông nghe, mới lúc nãy, tên Lạc Tú kia đã nói trước toàn bộ lớp 12/3 rằng anh ta sẽ mời ba của Lưu Chí Cường qua.” Hiện tại Trần Hữu vẫn nghĩ có phải mình đã nghe lầm hay không.
“Không thê’ nào, nếu cậu ta có thế mời được thì tôi sẽ chặt đầu
làm trái banh.” Tôn Huy Nam thề độc.
“Người đứng đầu Thông Châu, mồi ngày hoặc đang họp hoặc đang đi trên đường, hoặc đang xử lý các công văn hoặc đi khảo sát, làm gì có thời gian cho chuyện cá nhân chứ?” Tôn Huy Nam phân tích.
“Cậu ta nghĩ người đứng đầu nhàn nhã như vậy à?”
“Vậy thì anh ta dựa vào điều gì mà lại dám nói như thế?” Sau khi giao đấu mây lần với Lạc Tú bị thất bại, Trần Hữu đã thông minh hơn rất nhiều.
‘Tôi nghĩ đây là một cơ hội!” Tôn Huy Nam chợt nói.
“Cơ hội gì?” Trần Hữu sửng sốt.
“Cậu đi nói với hiệu trưởng trước, sau đó cùng hiệu trưởng sáp xếp cho Lạc Tú tố chức họp phụ huynh để xem có ai sẽ đến họp được ở lớp ba kia.”
“Hơn nữa, đừng quên, trong tay cậu vần còn một lá bài chưa lật, đó là Diệp Thánh Đào.”
“Đúng, tại sao tôi không nghĩtới nhỉ?” Trần Hữu đứng bật dậy.
Trước lời nhắc nhở này, bỗng Trần Hữu cười khẩy.
“Để tỏi xem lần này anh có chết hay không, tôi không tin lần nào anh cũng may mán như thế.”
LạoTúkhôngđến văn phòng mà quay trớ lại căn hộ vì anh đế
Ngay sau đỏ, Lạc Tú đã tìm thấy số điện thoại.
Sau đó Lạc Tú bấm gọi mà không hề do dự.
Đây là chuyện không thế nghi ngờ, Lạc Tú cũng không tin, ngay cả uy tín cúa anh cũng không có.
Quả thực trước đó không một giáo viên chủ nhiệm lớp nào có thế làm được điều này, nhưng Lạc Tú thì khác, ngay từ đầu anh đã không phải là giáo viên mà chỉ tạm thời thay thế, hơn nữa bản thân cũng có mạng lưới quan hệ của riêng mình.
Điện thoại đã được kết nối, một giọng nói của một người phụ nữ vang lên ờ bên kia.
“Xin chào, đây là số điện thoại cá nhân của thị trưởng Lưu. Tôi là thư ký của ông ấy, xin hỏi anh tìm ai?”
“Tôi tìm thị trưởng Lưu!”

Nhấn Mở Bình Luận