Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Nhưng Lạc Tú phớt lờ câu nói đó của ông ta, chỉ liếc nhìn Lưu Chí Cường, sau đó cố ý sầm mặt xuống, không nê’ mặt Lưu Đức Kiên một chút nào đã bỏ đi thắng.
Đừng nói là Lưu Đức Kiên, ngay cả Trần Hữu cũng sững người lại. Đó là người đứng đầu Thông Châu đấy, ai lại dám phớt lờ ông ta, còn không nê’ mặt ông ta như vậy chứ?
Nhưng Lạc Tú đã thật sự làm vậy, còn đi thắng, không thèm ngoảnh đầu lại.
Đầu tiên Trần Hữu rất sửng sốt, sau đó cả người toát mồ hôi lạnh, Lưu Đức Kiên là thị trưởng Thông Châu đấy!
Chẳng lẽ Lạc Tú không biết sao?
Còn dám lạnh mặt với người ta nữa chứ.
Nhưng sau đó Trần Hữu lại thấy đây là một cơ hội, anh ta có thế tiến tới nói vài câu, không chừng còn có thế làm thân với thị trưởng thành phố, móc nối được quan hệ với người ta.
Thê’ là Trần Hữu liền nở nụ cười rồi bước nhanh tới chỗ Lưu Đức Kiên.
“Chào ỏng, ông là phụ huynh của em Chí Cường phải không? Tôi là chủ nhiệm giáo dục của trường, mời ông qua bên này ngồi ạ.” Nói rồi, Trần Hữu còn đưa tay ra muốn bát tay với Lưu Đức Kiên.
Nhưng Lưu Đức Kiên là người có thân phận thế nào chứ?
Sờ dĩ ông ta khách sáo với Lạc Tú là có lý do, còn đừng nói chỉ là một chủ nhiệm giáo dục cỏn con, ngay cả hiệu trưởng đến ông ta cũng không thèm đế ý.
Hơn nữa, vốn cũng là vì Lạc Tú nên ông ta mới đến đây, bản thân ông ta cũng thực sự khá bận rộn, sao có thể để lãng phí thời gian với một kẻ như Trần Hữu chứ?
Vì thế, Lưu Đức Kiên gần như không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái đã dắt Lưu Chí Cường quay người đuối theo Lạc Tú.
Sau đó, để lại Trần Hữu vẫn đang duỗi tay lơ lửng giữa khỏng trung.
Thực ra có những lúc, phớt lờ còn có tính sát thương mạnh hơn chế giễu người ta. Vi đó là biếu hiện cúa việc hoàn toàn không thèm để bạn vào mât, ví dụ như bây giờ, Trần Hữu cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp một cách nghiêm trọng.
“Họ Lạc kia!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi gào lên, khuôn mặt cũng vặn vẹo đến mức gần như biến dạng.
Lưu Đức Kiên nhanh chóng bước tới, sau đó cất tiếng gọi Lạc Tú ở đằng sau.
“Thầy Lạc, thầy Lạc, xin lỗi thầy, tôi rất xin lỗi thầy. Thầy đừng tức giận, là tôi đến muộn.”
Lạc Tú vẫn vờ như không nghe thấy, nhưng anh càng như vậy Lưu Đức Kiên càng nôn nóng, sốt ruột.
Ồng ta hung dữ trừng mắt nhìn Lưu Chí Cường, sau đó vẫn đi theo Lạc Tú.
Tận đến lúc đi qua sân tập, đến căn hộ của Lạc Tú, sau khi mờ cửa anh mới đáp lại một câu, bảo ông ta vào đi.
Một câu đó của anh khiến hai ba con đang đứng ở cửa hơi thở phào nhẹ nhõm, vì Lưu Chí Cường thông minh nên cậu ta biết có lẽ đã lớn chuyện rồi, lần này chác chán mình sẽ bị thầy giáo trị chết.
Hai ba con cùng bước vào, nhưng Lạc Tú không thèm nhìn Lưu Chí Cường lấy một cái, chỉ nói: “Ai cho em vào, mau ra ngoài đir
Lưu Chí Cường lại ngoan ngoãn bước ra.
“Đóng cửa vào.” Lưu Chí Cường lại ngoan ngoãn đóng chặt cửa vào, nhưng cậu ta vần cố ý đế chừa một khe cửa, vừa khéo có thế nhìn thấy tình hình bèn trong cũng có thế nghe được cuộc nói chuyện của hai người bẻn trong.
Lạc Tú ra hiệu cho Lưu Đức Kiên ngồi xuống, sau đó chỉ im
22:<
Dlặng, không nói một lời nào.
Thực ra Lưu Đức Kiên ngồi ở cái ghế thị trưởng bao năm nay, trên người ông ta đã toát ra một khí thế mà người bình thường không có được.
Theo lý mà nói, cho dù cứ ngồi trầm mặc như vậy thì người không chịu được đầu tiên ắt hắn phải là Lạc Tú.

Nhấn Mở Bình Luận